CHƯƠNG 734
Dì Vương đã nhận được thông báo của Trình Hiệp, biết Tống Vy đã được cứu trở về, vui mừng dẫn hai đứa nhỏ đứng chờ ở cửa biệt thự.
Nhìn thấy máy bay trực thăng đáp ngay ở cửa, hai đứa bé buông tay dì Vương, lao tới về phía máy bay: “Mẹ ơi!”
Đường Hạo Tuấn bế Tống Vy xuống dưới, hai đứa bé rất ngoan, không hề nhào lên mà đứng ở trước mặt hai người họ, kiễng mũi chân lên, muốn nhìn mẹ mình một chút: “Ba ơi, mẹ làm sao vậy?”
Hai đứa bé vội vàng hỏi.
“Mẹ không sao đâu.” Đường Hạo Tuấn vội đáp lời hai đứa nhỏ, ôm chúng một cái rồi vào biệt thự.
Hai đứa nhỏ tay trong tay chạy chậm đuổi theo.
Dì Vương và Trình Hiệp đi ở đằng sau.
“Dì Vương, dì liên hệ ngay với bác sĩ Mạnh bảo anh ta đến đây đi, nhớ mang theo dụng cụ làm kiểm tra toàn thân cho mợ chủ.” Trình Hiệp nói.
Dì Vương gật gật đầu: “Được, tôi đi thu xếp liền.”
Nói xong bà lấy di động từ trong túi tạp dề ra, gọi điện.
Trong biệt thự, Lâm Giai Nhi từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy lên lầu thì sửng sốt, sau đó vội chạy nhanh tiến đến hỏi: “Hạo Tuấn, có chuyện gì xảy ra với cô Tống vậy?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời cô ta, nhanh chóng đi lên lầu ba.
Lâm Giai Nhi cắn cắn môi dưới, trong lòng hiển nhiên là không thoải mái.
Đây là lần đầu tiên anh phớt lờ cô ta như vậy.
Dù là sau khi đã kết hôn với Tống Vy, anh cũng chưa từng phớt lờ cô ta, nhưng hiện giờ…
Lâm Giai Nhi ngẩng đầu nhìn lên, căm giận dậm chân đi theo sau, cô ta muốn biết Tống Vy rốt cuộc bị làm sao.
Trong phòng, Lâm Giai Nhi đã tiến vào.
Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy cô ta là lập tức cảnh giác, như một con thú xù lông: “Cô Lâm, cô vào đây làm gì?”
Tống Hải Dương cũng nhìn về phía cô ta.
Lâm Giai Nhi cười cười: “Cô vào thăm mẹ của cháu.”
“Không cần đâu, cô Lâm đi ra ngoài đi, mẹ bọn cháu không cần cô thăm.” Cuối cùng Tống Hải Dương không nhịn được nữa mà phải mở miệng.
Nét mặt Lâm Giai Nhi sượng lại, trong lòng căm hận muốn ૮ɦếƭ.
Hai đứa quỷ nhỏ này quả nhiên là do ông trời phái xuống để khắc cô ta.
Cứ chờ đó, rồi sẽ có một ngày cô ta dạy dỗ bọn chúng một trận ra trò.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lâm Giai Nhi lại không dám biểu lộ ra ngoài mặt, vẫn tiếp tục nhẫn nhịn dịu dàng nói: “Không sao cả đâu, cô sẽ không làm ồn đến mẹ của các cháu đâu mà.”
“Như vậy cũng không được, cô mau đi ra đi.” Tống Dĩnh Nhi nói, tức tốc tiến đến đuổi người đi.
Tống Hải Dương giữ cô bé lại: “Đừng động vào cô ấy, cơ thể của cô Lâm yếu đuối, lỡ đâu có chuyện gì xảy ra chúng ta không gánh nổi đâu.”
“Cũng phải.” Tống Dĩnh Nhi gật gật đầu tán đồng.
Lâm Giai Nhi lại sôi máu.
Sao cô ta có thể không nghe ra được bọn quỷ nhỏ Tống Hải Dương này đang nói mỉa cô ta, cảnh cáo cô ta đừng có động lung tung.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh