Chương 559

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 559

“Mợ chủ, mùi vị thế nào?” Dì Vương nhìn cô rồi hỏi.

Tống Vy nuốt canh gà xuống, giơ ngón cái lên: “Ngon lắm ạ.”

Dì Vương vui vẻ cười cong cả mắt: “Thế là được rồi, vậy mợ chủ ăn nhiều chút, tôi cố ý hầm cho cô đấy. Cả cậu chủ cũng thế, tôi có ý hầm canh pín bò cho cậu ấy, bồi bổ cơ thể.”

“Phụt!” Nghe thấy lời này, Tống Vy không kịp đề phòng phụt một ngụm canh ra, sau đó ho tới mức đỏ bừng cả mặt.

Dì Vương bị cô dọa cho giật nảy mình, vội vàng cúi người vỗ lưng cô, giúp cô nguôi đi: “Mợ chủ, cô không sao chứ?”

Tống Vy xua tay, tỏ vẻ mình không sao.

Dì Vương lại rót một cốc nước lọc cho cô: “Đây, uống ít nước cho xuôi.”

Tống Vy vội vàng nhận lấy cốc nước, uống mấy ngụm lớn, cuối cùng mới dừng ho, dễ chịu cả người.

“Dì Vương, dì vừa mới nói dì hầm canh gì cho Hạo Tuấn cơ?” Tống Vy đặt cốc nước xuống, hỏi với vẻ mặt phức tạp.

Dì Vương không hề suy nghĩ mà đáp ngay: “Canh pín bò.”

Tống Vy đỡ trán.

Rốt cuộc cô có cần phải nói cho dì Vương rằng, tối hôm qua cô và Đường Hạo Tuấn thực sự không xảy ra chuyện gì cả, cho nên Đường Hạo Tuấn không cần ăn canh pín bò không.

“Mợ chủ, làm sao thế?” Thấy vẻ mặt là lạ của Tống Vy, dì Vương khó hiểu cất lời hỏi.

Tống Vy dở khóc dở cười xua tay: “Không sao đâu ạ, lát nữa dì đừng nói với Hạo Tuấn đó là canh gì, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ tức giận đấy.”

Được cô nhắc nhở, dì Vương lập tức vỗ tay bừng tỉnh ta: “Mợ chủ nói đúng.”

“Nói đúng cái gì!” Dì Vương vừa dứt lời, giọng nói của Đường Hạo Tuấn liền vang lên ở cửa phòng ăn.

Ngay sau đó, anh cũng đi vào, tới trước bàn ăn kéo chiếc ghế đối diện Tống Vy ra rồi ngồi xuống.

“Không có gì, em đang nói chuyện với dì Vương thôi.” Tống Vy vội vàng kết thúc chủ đề ban nãy, nhìn người đàn ông đối diện, cùng với vẻ mệt mỏi trên mặt anh, không nhịn được mà cau đôi lông mày thanh tú lại: “Sao không ngủ thêm lát nữa?”

“Không sao.” Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm: “Lát nữa tập đoàn có cuộc họp rất quan trọng, không thể tới trễ được.”

“Vậy à.” Tống Vy gật đầu, tỏ vẻ đã biết, nhưng trong lòng lại có hơi khó chịu.

Nếu như có cuộc họp quan trọng, vậy sao đêm qua còn về muộn như vậy chứ!

“Đang nghĩ gì thế?” Đường Hạo Tuấn cảm giác được tâm trạng người phụ nữ có chút không tốt, giọng nói cũng mang theo vẻ căng thẳng.

Tống Vy lắc đầu: “Em không sao, dì Vương, không phải dì nói là có hầm canh cho anh ấy sao? Dì bưng lên đi.”

“Được được được, tôi đi ngay đây.” Dì Vương vui cười hớn hở lau tay lên tạp dề, đi vào phòng bếp.

Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy cầm chiếc thìa sứ tinh tế lên, khuấy canh gà trong bắt: “Cô Lâm không sao chứ?”

“Đã qua cơn nguy kịch rồi.” Đường Hạo Tuấn cầm bình nước lên, rót cho mình một cốc nước lọc.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc