Chương 531

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 531

“Đường Mãnh?” Trình Hiệp hơi ngây ra, sau đó mới nhớ tới điều gì, vỗ trán trả lời: “Xin lỗi tổng giám đốc, anh không hỏi gì đến nên tôi cũng quên mất. Lúc đó điều tra ông ta, tôi không hề phát hiện ông ta làm chuyện gì kỳ lạ cả.”

“Mua thuốc đúng là không có gì kỳ lạ.” Mạnh Ngọc nhún vai: “Người bình thường nào cũng đi mua thuốc, thế nên rất ít người cảm thấy hành vi mua thuốc của người khác có vấn đề.”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn lạnh lùng cong lên: “Tuy mua thuốc đúng là không khiến người ta nghĩ nhiều, nhưng cũng là manh mối trùng hợp.”

Dứt lời, anh nheo mắt lại, tiếp tục hỏi Trình Hiệp: “Trong quá trình điều tra, cậu có điều tra được Đường Mãnh từng mua thuốc gì năm năm trước không?”

“Thuốc?” Trình Hiệp lấy gọng kính ở đầu giường đeo lên, nghĩ một lúc mới trả lời: “Không có. Nhưng tôi điều tra được năm năm trước, có một khoảng thời gian, đúng là Đường Mãnh thường xuyên ra vào một bệnh viện tư nhân, tôi tưởng ông ta bị bệnh, nên cũng không để ý tới. Tổng giám đốc, có phải bên trong…”

“Chính là nó!” Đường Hạo Tuấn đanh mặt siết chặt di động, ngắt lời anh ta: “Lập tức điều tra bệnh viện đó. Tôi muốn biết tất cả hành động của Đường Mãnh ở bệnh viện đó vào năm năm trước!”

“Vâng!” Tuy không biết rốt cuộc tổng giám đốc muốn làm gì, nhưng Trình Hiệp cũng không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Hạo Tuấn buông điện thoại xuống.

Mạnh Ngọc vươn vai: “Không còn sớm nữa, tôi về trước đây, đợi sau khi hoàn tất kế hoạch điều trị, tôi sẽ báo lại cho cậu.”

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Mạnh Ngọc quay lưng ra khỏi phòng sách.

Đường Hạo Tuấn không nhìn anh ta, ngón tay giao nhau đặt lên bàn, mí mắt cụp xuống, đáy mắt lạnh băng khiến người ta không rét mà run.

Anh đang nghĩ, vì sao lúc trước ông muốn lưu lại di chúc để lật đổ nhà bác cả, hơn nữa, sau khi lưu lại còn bảo trợ lý nhắn cho anh, hy vọng khi nhà cả chưa làm gì nguy hại tới nhà họ Đường và tập đoàn Đường Thị thì đừng đi tìm di chúc, để cho nhà cả một con đường sống.

Vốn dĩ, anh cũng cân nhắc xem có nghe theo lời ông hay không, dù sao thì đây cũng là di nguyện của ông, quan trọng nhất là, tới giờ nhà bác cả vẫn an phận, không làm gì Đường Thị và nhà họ Đường. Cũng không phải anh không thể bỏ qua cho nhà cả, nhưng hiện giờ Đường Mãnh lại khiến anh mắc phải căn bệnh này, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Tới khi tìm được di chúc, anh sẽ diệt trừ tất cả huyết mạch của nhà cả!

Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, toát ra sự tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi, có điều lại qua đi rất nhanh, chỉ một giây thoáng qua.

Sau đó, anh đứng lên, ra khỏi phòng sách, đi về phía phòng ngủ.

Trở lại phòng, Đường Hạo Tuấn thấy Tống Vy đang ngồi trên giường, cô đắp một chiếc khăn mỏng, trong tay cầm bản thiết kế và 乃út chì, đang không ngừng vẽ vẽ viết viết.

Nghe thấy tiếng động, Tống Vy dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn lại, thấy Đường Hạo Tuấn tiến vào, khẽ mỉm cười: “Về rồi sao?”

Câu “về rồi sao” lọt vào tai Đường Hạo Tuấn khiến lòng anh xúc động, ấm áp, tâm trạng nặng nề nham hiểm kia lập tức tốt lên không ít.

Anh “ừ” một tiếng, đầu mày nhíu chặt buông lỏng ra, bước nhanh tới: “Vẫn chưa ngủ à?”

“Đợi anh đó.” Tống Vy gấp bản thiết kế lại: “Anh và bác sĩ Mạnh nói chuyện xong rồi ư?”

“Xong rồi!” Đường Hạo Tuấn giơ tay, chuẩn bị tháo cà vạt.

Tống Vy thấy vậy, lập tức buông bản thiết kế, xốc chăn ra rồi quỳ trước mặt anh, ngăn lại động tác của anh: “Để em.”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc