- Trang chủ
- Truyện Ngôn Tình
- Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
- Chương 513-514-515
CHƯƠNG 513
“Cô hỏi chuyện này làm gì?” Tống Vy nhíu mày.
Annie hít sâu một hơi: “Tôi muốn đích thân hỏi anh ấy, muốn thấy bạn gái hiện giờ của anh ấy.”
“Thấy rồi thì sao?” Tống Vy thở nhẹ một hơi: “Lẽ nào cô muốn chia rẽ họ sao?”
Annie mấp máy môi, không phản bác.
Dáng vẻ cô ta như vậy khiến Tống Vy biết mình đã đoán đúng rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trầm xuống: “Cô hà tất phải làm vậy. Kiều Phàm không thích cô, dù cô có chia rẽ họ thì anh ấy cũng sẽ không thích cô, ngược lại còn vì vậy mà ghét cô hơn, cô hiểu không?”
“Tôi biết, nhưng tôi không cam tâm!” Hốc mắt Annie đỏ lên: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã thích anh ấy rồi. Trong mắt anh ấy không hề có tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy một thời gian dài, anh ấy nhất định sẽ để ý tới tôi, nhưng mà…”
Cô ta khịt mũi, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Nhưng anh ấy lại ở bên cô. Khó khăn lắm tôi mới đợi được hai người chia tay, vậy mà anh ấy lại ở bên một người phụ nữ khác. Tôi rất không cam tâm. Nếu anh ấy có thể có bạn gái liên tiếp như thế, vì sao người bạn gái đó không thể là tôi? Thế nên tôi không muốn đợi, tôi muốn chủ động tấn công!”
Dù cuối cùng, bác sĩ Kiều ghét cô ta thì cô ta cũng chấp nhận.
Cô ta chỉ cần ở bên anh ta, chỉ cần ở bên nhau, cô ta nhất định sẽ dần dần cảm hóa anh ta, khiến anh ta động lòng với mình.
Nhìn dáng vẻ si tình điên cuồng như vậy của Annie, Tống Vy chỉ cảm thấy đau đầu.
Cô day trán: “Cô hà tất phải vậy chứ?”
“Cô đừng để ý, cứ hạnh phúc ở bên cạnh tổng giám đốc Đường của cô đi. Chuyện của bác sĩ Kiều, cô bớt tham gia vào thôi. Cô đã không còn là bạn gái của anh ấy nữa rồi.” Annie cảnh giác nhìn chằm chằm cô, sợ người “bạn gái cũ” như cô sẽ gây chuyện.
Khóe miệng Tống Vy run rẩy, chỉ cảm thấy hơi buồn cười: “Được, tôi không tham gia vào. Có điều, tôi cũng sẽ không nói cho cô Kiều Phàm đang ở đâu.”
“Vì sao?” Annie trợn trừng mắt, giọng nói trở nên sắc bén.
Tống Vy mỉm cười nói: “Vì tôi không muốn.”
“Cô…” Annie tức đến đỏ mặt, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sau đây mới căm hận giậm chân: “Được! Cô không nói, vậy thì tôi tự tìm. Tôi không tin, dựa vào thế lực của gia tộc Hill nhà tôi mà không tìm được!”
Dứt lời, Annie hừ lạnh một tiếng với Tống Vy, xoay người rời đi.
Tống Vy nhìn bóng dáng cô ta biến mất ở lối rẽ, bất đắc dĩ nhún vai, cũng xoay người rồi tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh.
Mười phút sau, Tống Vy trở lại phòng tiệc.
Đường Hạo Tuấn kéo ghế giúp cô: “Sao đi lâu thế?”
“Gặp cô Hill.” Tống Vy cười nói.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Hai người nói gì?”
“Còn có thể nói gì chứ? Kiều Phàm. Cô ta hỏi em Kiều Phàm đang ở đâu.”
“Em nói cho cô ta rồi à?”
“Sao có thể.” Tống Vy thái miếng bít tết bỏ vào miệng: “Em mặc kệ, đuổi cô ta đi rồi.”
“Vậy sao?” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không hỏi nữa, bưng ly rượu vang trên bàn lên đong đưa, nhấp một ngụm.
Hai tiếng sau, bữa tiệc sinh nhật kết thúc.
Tống Vy tạm biệt thầy Mercedes, cùng Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ về khách sạn.
CHƯƠNG 514
Hai đứa trẻ cũng mệt đến nỗi ngủ thi*p đi trên xe.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn mỗi người bế một đứa về phòng, sắp xếp ổn thỏa.
Đại khái là cả sáng lẫn tối đều nghe được chuyện liên quan tới Kiều Phàm từ miệng Tống Vy.
Đêm nay, Đường Hạo Tuấn hung hăng đòi hỏi cô, giày vò cô tới kiệt sức, sắp ngất đi đến nơi mới chịu buông cô ra.
Mà lúc ấy, Tống Vy ngay cả sức nói chuyện cũng không còn, chỉ có thể thở hổn hển nằm trên giường, giương mắt ai oán nhìn người đàn ông vẫn tràn đầy tinh thần đứng ở mép giường, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thi*p đi.
Chớp mắt một cái, một tuần đã trôi qua.
Hôm nay, lúc Tống Vy dậy thì đã là chín giờ sáng.
Đường Hạo Tuấn đã đưa hai đứa trẻ đi từ sớm.
Còn vì sao cô lại dậy muộn như vậy, phải trách Đường Hạo Tuấn đêm qua không biết tiết chế.
“Chào buổi sáng, cô Tống.” Dì Vương thấy Tống Vy đi từ trên tầng xuống, mỉm cười chào hỏi.
Tống Vy ngáp một cái, tinh thần không được tốt cho lắm, mỉm cười đáp: “Chào buổi sáng.”
“Cô Tống, sắc mặt cô không tốt lắm, bị ốm sao?” Dì Vương thấy mặt mũi cô tái nhợt thì liền thu lại nụ cười, lo lắng quan tâm hỏi.
Tống Vy sờ trán mình: “Không sao đâu.”
Khi cô rửa mặt, đúng là thấy sắc mặt mình không tốt cho lắm, nhưng cũng không thấy chỗ nào không thoải mái, nên chắc không phải bị ốm. Có lẽ do tối qua nghỉ ngơi không tốt thôi.
Nghĩ vậy, Tống Vy đột nhiên cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, một cảm giác buồn nôn trào lên иgự¢.
Sắc mặt cô chợt thay đổi, vội vàng che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Dì Vương thấy vậy, sợ hãi vội vàng chạy theo.
Khi tới toilet, thấy Tống Vy ghé vào mép bồn cầu, nôn đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Cô Tống, cô sao thế?” Dì Vương tiến lên, vội vàng hỏi.
Lúc này Tống Vy đã nôn gần hết, dạ dày không còn cồn cào như trước nữa.
Cô thở hổn hển đứng dậy, nhấn vòi nước rồi mới quay đầu lại nói: “Tôi không sao đâu.”
“Làm sao có thể không sao được? Mặt cô đã trắng bệch ra như vậy rồi kia kìa!” Dì Vương nhìn cô lo lắng.
Tống Vy mỉm cười, đậy nắp bồn cầu lại: “Có thể gần đây tôi ăn nhầm phải đồ gì hỏng thôi.”
“Mấy hôm nay, tôi cũng không làm món gì kỵ nhau đâu.” Dì Vương cảm thấy khó hiểu.
Tống Vy đi đến trước bồn rửa mặt, mở vòi nước ra, lấy nước súc miệng để loại bỏ hết vị chua trong miệng, lúc này cả người cô mới cảm thấy thoải mái hơn: “Tôi cũng không biết, có thể là đồ tôi ăn ở bên ngoài.”
“Có lẽ vậy.” Dì Vương gật đầu, lấy một chiếc khăn sạch từ trong tủ đưa cho cô: “Cô Tống, hay là tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô?”
“Không cần đâu.” Tống Vy nhận lấy khăn bông, cô lắc đầu: “Bây giờ tôi đã không sao rồi.”
“Nhưng sắc mặt của cô vẫn còn bất thường lắm.” Dì Vương khuyên bảo.
Tống Vy lau nước trên mặt, rồi treo chiếc khăn bông lên móc phơi đồ bên cạnh: “Có lẽ một lát nữa sẽ bình thường lại thôi. Dì Vương, dì rót giúp tôi một ly nước đi.”
“Được.” Dì Vương lập tức trả lời, bà xoay người ra ngoài đi rót nước cho cô.
CHƯƠNG 515
Tống Vy chỉnh lại đầu tóc và quần áo trên người mình rồi cũng ra ngoài theo.
Cô ra đến phòng khách thì dì Vương đã rót xong một ly nước ấm, đang từ trong bếp đi ra.
Tống Vy nói một tiếng cảm ơn, dùng hai tay nhận lấy rồi uống một ngụm.
Dòng nước ấm đi qua cổ họng xuống đến bụng, làm giảm bớt cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Cô khẽ thở ra một hơi, sắc mặt cuối cùng cũng ổn định trở lại.
Cô đưa cốc nước trả lại cho dì Vương.
Dì Vương nhận lấy, còn hỏi thêm một câu: “Cô uống nữa không?”
“Không cần nữa đâu.” Tống Vy xua tay.
Dì Vương cầm lấy cốc, chuẩn bị về phòng bếp dọn dẹp.
Bà mới đi được hai bước thì đã bị Tống Vy gọi lại: “Dì Vương, dì đợi một chút.”
“Sao vậy cô Tống?” Dì Vương dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
Tống Vy xoa bụng mình: “Có đồ gì chua không? Không hiểu sao, tự nhiên tôi muốn ăn đồ chua.”
“Đồ chua?” Dì Vương ngây người ra một lúc, rồi như nghĩ đến chuyện gì bà tự nhiên trở nên nghiêm túc hơn.
Tống Vy vẫn không phát hiện ra, cô khẽ gật đầu “ừ” một tiếng: “Có không?”
“Có có có.” Dì Vương vội vàng trả lời, ánh mắt không kìm được mà quan sát bụng của Tống Vy, bà cố gắng kiềm chế sự phấn khích để nói: “Cô Tống, tôi có thể hỏi cô một câu không?”
“Được.” Tống Vy chớp mắt.
Dì Vương hít sâu vào một hơi, cầm chặt chiếc cốc trong tay rồi hỏi: “Tháng này kinh nguyệt của cô đã đến chưa?”
“Kinh nguyệt?” Tống Vy sững người, sau đó cô lắc đầu: “Vẫn chưa, dì hỏi chuyện này…”
Cô vẫn chưa nói dứt lời thì chính cô đã ý thức được chuyện gì đó, cô trợn tròn mắt không thể tin được, bàn tay kia cũng vô thức đặt lên bụng, cúi đầu xuống nhìn: “Dì Vương, có phải dì đang nghi ngờ tôi mang thai không?”
“Đúng vậy.” Dì Vương quay lại trước mặt cô: “Đúng là tôi nghi ngờ cô đang có thai. Cô xem, ban nãy cô vừa buồn nôn rồi lại còn muốn ăn đồ chua, kinh nguyệt cũng chưa tới, đây không phải là dấu hiệu mang thai sao?”
Môi Tống Vy mấp máy nhưng cô không hề phản bác.
Đúng vậy, tình trạng vừa rồi của cô đúng là rất giống giai đoạn đầu của người đang mang thai.
Bởi vì năm năm trước đây, cô cũng đã từng trải qua tình trạng này. Khi mới mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi, cô cũng cảm thấy buồn nôn, muốn ăn đồ chua, chẳng lẽ cô thật sự đang mang thai sao?
Trái tim cô dần dần đập nhanh hơn, bàn tay cô đang sờ bụng không kìm được ấn vào bên trong, như thể muốn xem xem bên trong có em bé hay không.
Dì Vương thấy vậy, lập tức ngăn cản, lấy tay cô ra: “Ôi trời, cô Tống! Cô đừng ấn mạnh như vậy, nhỡ đâu động thai thì sao?”
Tống Vy nói, giọng nói hơi hoang mang: “Tôi thật sự mang thai rồi sao?”
“Nhất định là vậy rồi.” Dì Vương gật đầu thật mạnh: “Nếu cô và cậu chủ không có biện pháp phòng tránh, thì với những triệu chứng vừa rồi, chắc chắn là cô đã có thai.”
Nghe vậy, tự nhiên Tống Vy không nói được nên lời, trong lòng cô cũng bắt đầu tin, mình thật sự đã có thai.
Bởi vì cô và Đường Hạo Tuấn, ngoại trừ lần đầu tiên cô uống thuốc, từ lần thứ hai trở đi, cô bắt đầu không uống thuốc nữa, mà Đường Hạo Tuấn cũng không đeo bao cao su.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh