CHƯƠNG 472
“Yên tâm, cứ để ông ta kiện. Năm đó ông ta nói không cần Tiểu Kim, mẹ vẫn còn nhớ rõ ràng, trong tay mẹ còn có bản ghi âm. Vụ kiện này, ông ta không thắng nổi đâu, cùng lắm là tòa án phán quyết mỗi tháng Tiểu Kim cho ông ta bao nhiêu tiền cấp dưỡng thôi.” Lưu Mộng mỉa mai cười.
Nghe vậy, Tống Vy yên tâm hất cằm: “Thế thì tốt, theo pháp luật trong nước, tiền cấp dưỡng cùng lắm cũng chỉ sáu triệu đồng thôi.”
“Đúng vậy, chỉ cần có phí cấp dưỡng, cả đời này Tiểu Kim không gặp ông ta thì cũng không ai nói gì.”
Lưu Mộng 乃úng ngón tay một cái.
Đột nhiên Tống Vy nghĩ tới điều gì, cười nói: “Mẹ, con nói cho mẹ một bí mật, mẹ nghe xong chắc chắn sẽ vui đấy.”
“Bí mật gì?” Lưu Mộng chớp mắt tò mò.
Tống Vy cong khóe môi cười: “Bí mật chính là, Tống Huyền không phải con gái ruột của Tống Huy Khanh, giống như Lâm Đông Đông, đều là con của Lâm Quốc Thần.”
“Trời ơi!” Lưu Mộng kinh ngạc đứng lên, một lúc sau mới lên tiếng: “Con gái cưng à, chuyện này là thật sao?”
“Chắc chắn là thật ạ. Khi Tống Huyền vẫn sống, con đã làm giám định ADN cho bốn người họ rồi. Tống Huyền và Tống Huy Khanh đúng là không có quan hệ huyết thống.” Tống Vy nghiêm túc gật đầu.
Lưu Mộng cười phá lên: “Được, được lắm. Nếu Tống Huy Khanh biết con gái cưng ông ta yêu tương suốt hơn hai mươi năm là con người khác, e là sẽ tức ૮ɦếƭ mất. Báo ứng, đúng là báo ứng, mẹ vui quá đi. Tối nay nhất định phải chúc mừng mới được!”
“Mẹ đừng uống say đấy!” Tống Vy mỉm cười dặn dò.
Lưu Mộng lại ngồi uống: “Yên tâm đi, được rồi con gái, không nói với con nữa, mẹ tắt máy đây, một thời gian nữa sẽ về nước.”
“Về nước ạ?” Tống Vy mở to mắt, âm lượng cũng cao hơn.
Lưu Mộng hoài nghi nheo mắt lại: “Sao thế? Nghe tin mẹ về nước mà lại kích động như vậy, có phải giấu mẹ chuyện gì không?”
“Không… Không ạ.” Tống Vy cười gượng.
Lần trước khi mẹ đi có dặn đi dặn lại cô, bảo cô nhất định phải tránh xa Đường Hạo Tuấn một chút, lúc ấy cô còn vâng dạ đồng ý.
Nếu giờ mẹ về, biết được cô không những không tránh xa Đường Hạo Tuấn mà còn ở bên Đường Hạo Tuấn thì chắc chắn sẽ tức đến mức nhảy dựng lên mất.
“Không có thật đấy chứ?” Lưu Mộng nghe ra sự chột dạ trong giọng Tống Vy, vẻ mặt có chút mơ hồ.
Tống Vy cúi đầu, căng thẳng nói tiếp: “Thật sự không có đâu ạ, mẹ, khi nào mẹ về, con đi đón mẹ.”
“Con lo mẹ về lúc nào làm gì, dù sao thì khi trở về mẹ cũng sẽ liên lạc với con.” Lưu Mộng xua tay nói.
Tống Vy vỗ vỗ иgự¢: “Vậy được ạ, nhất định phải liên lạc với con nhé.”
Làm vậy thì cô có thể chuẩn bị trước, không để mẹ phát hiện ra quan hệ giữa cô và Đường Hạo Tuấn.
Đợi tới khi bản thân mẹ phát giác ra điều gì đó thì cô mới nói ra, như vậy mẹ cũng dễ chấp nhận hơn chút, sẽ không quá tức giận.
“Biết rồi, biết rồi.” Lưu Mộng đáp lại vài tiếng cho có, sau đó ngắt điện thoại.
Tống Vy đặt điện thoại xuống, lau mồ hôi trên trán.
Đường Hạo Tuấn tiến vào, thấy dáng vẻ thở phào của cô, nhướng mày hỏi: “Em sao thế?”
“Không sao, mẹ em vừa gọi điện tới, nói phải về nước kiện tụng với Tống Huy Khanh.” Tống Vy buông điện thoại xuống trả lời.
“Kiện cái gì?” Đường Hạo Tuấn kéo cà vạt, đi về phía cô.
Tống Vy kể lại chuyện Tống Huy Khanh muốn ςướק lại Tống Kim.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh