CHƯƠNG 441
Tống Vy gật đầu: “Phải, bà ta là vợ kế của ba tôi.”
“Ra là thế.” Viên cảnh sát “Ồ” lên một tiếng, nhận ra được Tống Vy là ai.
Đây chẳng phải là nhà thiết kế thời trang đang rất nổi tiếng dạo gần đây à.
Tô Thu chỉ vào Tô Thu, vành mắt như sắp nứt ra, hét toáng: “Cậu cảnh sát, là nó, chính nó đã hại ૮ɦếƭ con tôi!”
Tống Vy chau mày: “Tôi hại con của bà?”
“Phải đấy bà Tô, bà không thể ăn nói hàm hồ những chuyện thế này được đâu!” Gương mặt viên cảnh sát nhìn Tô Thu nghiêm túc hẳn lên.
Tô Thu siết chặt nắm tay, vẻ mặt toàn là nỗi niềm căm hận: “Tôi không ăn nói hàm hồ. Cũng vì nó mà con gái tôi mới bị người ta làm nhục, mới chịu không nổi chuyện đó mà nhảy lẩu. Tất cả đều là do nó hãm hại mà ra, cậu còn đứng trơ ra đó làm gì, sao không mau chóng bắt nó lại đi!”
Thấy viên cảnh sát chẳng ho he gì, Tô Thu vươn tay đẩy mạnh.
Viên cảnh sát bị đẩy đến nỗi lảo đảo, cảnh phục cũng xộc xệch đi.
Cậu ta giữ chặt mũ cảnh sát, tức tối la lên: “Đủ rồi đấy, bà còn hành xử như thế thì tôi sẽ báo cáo chuyện bà hành hung cảnh sát!”
Tô Thu bị la nên đần mặt ra, một hồi sau mới phản ứng lại được thì vỗ bắp đùi khóc than: “Không có công bằng, trên đời này không có công bằng! Hung thủ rõ rành rành đứng trước mặt mà thân làm cảnh sát lại không bắt người, đây là luật lệ gì vậy chứ. Hu hu hu…”
Tống Vy nhìn Tô Thu đang cãi cọ vô lý thì khóe miệng giần giật, chỉ cảm thấy hết nói nổi.
Viên cảnh sát kia cũng cạn lời y hệt, vậy là chẳng buồn để tâm đến Tô Thu nữa mà quay đầu nhìn Tống Vy: “Thưa cô, bà ấy nói rằng cô là hung thủ hại ૮ɦếƭ Tống Huyền, cô có thể giải thích một chút không?”
Khi nghe thấy Tô Thu nói ra những lời như vậy, Tống Vy cũng đã dự đoán được mình sẽ bị tra hỏi rồi, vậy là cô nở nụ cười rồi rất tự nhiên, thoải mái trả lời: “Chuyện là thế này. Trước đây, tôi và Tống Huyền đúng thật là có mâu thuẫn, chỉ cần xem qua những tin tức ở trên mạng ngày trước là thấy được ngay.”
“Tôi cũng có thấy qua.” Viên cảnh sát gật đầu.
Tống Vy liếc nhìn Tô Thu vẫn còn đang ỉ ôi: “Bởi vì tôi và Tống Huyền có mâu thuẫn nên cứ khi nào Tống Huyền gặp chuyện gì đó là mẹ con họ lại thi nhau ăn vạ tôi. Kỳ này cũng thế thôi, bà ta nói tôi hại con gái bà ta bị người ta làm nhục nên mới nghĩ quẩn nhảy lầu. Thực ra chuyện không phải như thế, là Tống Huyền tự làm tự chịu thôi.”
“Cô có thể thuật lại tỉ mỉ hơn được không?” Viên cảnh sát lấy từ trong túi áo cảnh phục mình ra một chiếc 乃út và sổ tay ghi chép, sẵn sàng ghi lại sự việc.
Tống Vy khẽ gật đầu: “Tất nhiên là được, chuyện này phải bắt đầu nói từ một tuần trước.”
“Mày không được nói!” Tô Thu cứ như mèo bị giẫm phải đuôi, vẻ mặt dữ tợn, cất giọng the thé hòng ngăn cản cô.
Nhưng Tống Vy coi như chẳng nghe thấy gì, từ tốn thuật lại từ việc Tống Huyền trốn khỏi bệnh viện tâm thần rồi chạy đến quán bar muốn bẫy Đường Hạo Tuấn.
Tất nhiên, cô cũng có tính toán riêng của mình. Cô che giấu chuyện Đường Hạo Tuấn trả thù Tống Huyền bằng cách ném Tống Huyền cho đám đàn ông kia, mà chỉ nói rằng khi đó Đường Hạo Tuấn không uống phải ly nước bị bỏ thuốc đó, có một người đàn ông khác uống phải, nên Tống Huyền mới bị người đàn ông ấy làm nhục.
“Chuyện ấy xảy ra ở quán rượu, rất nghiêm trọng, nên cả quán rượu đó lẫn tổng giám đốc Đường đều có thể làm chứng.” Tống Vy nhìn viên cảnh sát.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh