Tống Hải Dương cũng biết chuyện.
Lợi dụng kỹ thuật hacker, hiểu được nguyên nhân mẹ bị mắng chửi, trong thâm tâm, cậu bé căm giận người ông ngoại mới gặp một lần của mình.
“Mẹ.” Tống Hải Dương cầm một danh sách vừa in xong đẩy cửa phòng làm việc của Tống Vy.
Lúc này Tống Vy đã không xem tin tức trên mạng nữa, nhìn bình luận là thấy phiền lòng.
Cô dứt khoát mặc kệ, ngồi sau bàn cầm 乃út chì phác họa thiết kế.
Bộ đồ trên giấy không phải thời trang nữ cô am hiểu nhất mà là một bộ vest nam phẳng phiu.
Thời gian trước cô có đồng ý đền cho Đường Hạo Tuấn một bộ vest, nhưng vì mấy hôm này vẫn bận rộn thi đấu nên không có thời gian thiết kế.
Vừa hay hôm nay cô không cần đến văn phòng, cũng không có cuộc thi, có thời gian để vẽ.
“Sao thế bé cưng?” Tống Vy ngước đầu nhìn con trai vừa vào cửa, dịu dàng hỏi.
“Cho mẹ cái này này.” Tống Hải Dương đi tới cạnh cô, đưa danh sách trong tay cho cô.
“Đây là gì thế?” Tống Vy xoay người nhận danh sách xem thử, phát hiện bên trên là một loạt nickname trên mạng, có vài cái tên còn rất quen mắt, hình như chính là mấy nick Marketing dẫn đường dư luận bôi nhọ cô.
Tống Vy như hiểu được điều gì, đặt danh sách lên bàn làm việc.
“Bé cưng, con đưa cái này cho mẹ là muốn mẹ khởi kiện bọn họ à?”
Tống Hải Dương gật đầu nhỏ của mình: “Con nghe nói chỉ cần bình luận mang tính công kích nhân thân trên mạng được like hoặc chia sẻ từ năm trăm lần trở lên là pháp viện có thể lập án.
Bọn họ mắng mẹ như thế, mẹ đừng buông tha cho bọn họ.”
Thấy con trai bất bình vì mình, trong lòng Tống Vy ấm áp vô cùng.
Cô vươn tay xoa nhẹ chiếc đầu nhỏ của con trai: “Được rồi, cảm ơn bé cưng.
Mẹ sẽ không làm con thất vọng đâu, mẹ sẽ khiến bọn họ trả giá đắt vì hành vi của mình.”
Thật ra cho dù nhóc con này không làm gì cả thì cô cũng sẽ nhờ người lập danh sách này để khởi kiện thôi.
Dù sao cô cũng không thể để người ta mắng mình không công như vậy được.
Nhưng giờ cậu nhóc này đã giúp cô thu gom danh sách rồi, đây tiết kiệm rất nhiều thời gian cho cô.
“Được rồi, con đi ra ngoài chơi đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho mẹ tự mình xử lý, con đừng lo.” Tống Vy vỗ nhẹ vai Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương khẽ gật đầu.
Cậu đang định đi ra ngoài thì bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.
Tống Vy đứng lên, nắm tay cậu ra ngoài mở cửa.
Vừa mở cửa ra đã thấy Giang Hạ đang đỡ Kiều Phàm đứng ở bên ngoài.
“Ba nuôi, mẹ nuôi.” Tống Hải Dương vẫy tay nhỏ chào hỏi.
Chỉ có Tống Vy ngạc nhiên hỏi: “Sao hai người lại đến đây?”
Giang Hạ đưa túi đồ ăn vặt cho Tống Hải Dương, sau đó mới trả lời: “Trên mạng ồn ào như vậy, bọn tớ lo cậu sẽ chịu ảnh hưởng nên đến đây xem thử.”
“Vậy tự cậu đến là được rồi, sao còn dẫn cả Kiều Phàm theo? Anh ấy được ra viện rồi à?” Tống Vy nhìn Kiều Phàm từ trên xuống dưới.
Kiều Phàm cười khẽ: “Đi ra nửa buổi thôi mà, không sao đâu.”
“Thật chứ?” Tống Vy cau đôi mày thanh tú, vẫn hơi lo lắng.
Kiều Phàm đẩy gọng kính: “Thật!”
“Thế thì được, hai người vào đi.” Tống Vy mở rộng cửa để hai người họ đi vào.
Sau khi mọi người vào phòng, Tống Vy đóng cửa lại, nắm tay Tống Hải Dương theo sau hai người kia vào phòng khách..