Tống Huy Khanh thấy bóng dáng cô, chép miệng như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Tống Vy rời khỏi cục cảnh sát, một chiếc xe màu đỏ ven đường lao vụt đến.
Vừa đi tới trước xe, cửa xe ở cạnh chỗ ghế lái được mở ra.
Đường Hạo Tuấn rút cánh tay mở cửa lại: “Sao lâu vậy?”
“Tại mẹ mà con với anh phải chờ rất lâu đó.” Tống Dĩnh Nhi ngồi trên ghế dành cho trẻ con ở phía sau, vừa đá chân vừa nói.
“Ừm ừm.” Tống Hải Dương cũng gật đầu theo.
Tống Vy vừa thắt dây an toàn vừa cười trả lời: “Gặp Tống Huy Khanh trong cục cảnh sát, nói chuyện với ông ta nên mới lâu như thế.”
Đường Hạo Tuấn vẫn luôn quan sát cô, thấy tơ máu còn chưa biến mất trong mắt cô, anh nheo mắt lại: “Có phải ông ta bảo em làm chuyện gì đó rất khó chịu không?”
Tống Vy kinh ngạc, không ngờ anh lại nhìn ra được.
Cô cụp mắt xuống, “ừ” một tiếng: “Ông ta bảo tôi hủy đơn kiện Tô Thu với cảnh sát.
Tôi không chịu.”
“Chuyện này vốn dĩ không thể đồng ý được, một khi em đồng ý thì sau này bọn họ càng thêm càn quấy, lại càng dễ bắt bí em.” Đường Hạo Tuấn vừa nổ máy xe vừa nói.
Tống Vy day day ấn đường: “Tôi biết, cho nên lúc đó, thái độ của tôi rất kiên quyết.”
“Làm tốt lắm.” Đường Hạo Tuấn nhếch đôi môi mỏng, khen ngợi.
Tống Vy ngẫm nghĩ một chút rồi nói cảm ơn.
Chẳng bao lâu đã đến chung cư rồi.
Tống Vy kéo hai đứa trẻ rồi chào tạm biệt với Đường Hạo Tuấn ở trước cửa khu nhà, sau đó mới đi vào trong.
Vừa vào nhà, cô đã đặt hoa lên bàn trà, mang túi đựng huy hiệu trang trí và giấy chứng nhận vào phòng rồi thay một bộ quần áo thoải mái.
Sau đó, Tống Vy vào bếp làm chút đồ ăn.
Ăn cơm với hai đứa con xong, cô đi tắm rồi nghỉ ngơi.
Bị ђàภђ ђạ cả một ngày, cô đã mệt nhừ người rồi, nên nằm trên giường không bao lâu đã ngủ mất.
Ngủ thẳng đến tận sáng hôm sau, Giang Hạ gọi điện đến, đánh thức cô: “Tống Vy à, xảy ra chuyện rồi!”
“Chuyện gì vậy?” Tống Vy ngáp một cái, mơ mơ màng màng mở mắt, ngồi dậy hỏi.
Giang Hạ ở trước TV, sốt sắng đến độ giơ chân: “Bây giờ cậu đang bị người ta mắng thậm tệ trên mạng đấy!”
“Tớ bị người ta mắng?” Tống Vy hoàn toàn tỉnh táo, đôi mày thanh tú nheo lại.
“Đúng rồi, tớ cũng vừa mới thấy.”
Giang Hạ vội “ừ” một tiếng, rồi lại nói tiếp: “Ông ba cặn bã kia của cậu đưa tin rằng vì cậu thích tổng giám đốc Đường nên ganh ghét Tống Huyền từng đính hôn với anh.
Thế là cố tình vạch trần chuyện Tống Huyền đạo nhái, muốn hoàn toàn hủy hoại cô ta.
Thậm chí, còn nói việc Tống Huyền và Tổng giám đốc Đường hủy bỏ hôn ước cũng do cậu chen chân vào.
“Cái gì?” Tống Vy kinh hãi tới ngây cả người, khuôn miệng nhỏ nhắn hé mở.
Giang Hạ có thể mường tượng ra được vẻ mặt hiện giờ của cô như thế nào, thở dài nói: “Tự cậu lên mạng xem đi, buổi họp báo vào bảy giờ sáng.
Tuy bây giờ đã kết thúc nhưng vẫn có video trên mạng đấy.”
“Được, tớ xem ngay đây.”
Tống Vy cúp máy, mở trang web lên, tìm video mà Giang Hạ nói tới.
Vừa tìm đã lập tức hiện ra.
Tống Vy nhấp vào, cô thấy Tống Huy Khanh cầm micro đứng trước ống kính, dáng vẻ cực kì tức giận, lên án cô vào giữa Tống Huyền và Đường Hạo Tuấn thế nào, dùng mưu kế khiến tình cảm của cả hai càng lúc càng mờ nhạt ra sao, cuối cùng làm bọn họ hủy bỏ hôn ước.
Dưới đoạn video lên án kéo dài hơn mười mấy phút là bình luận của cư dân mạng, càng thêm ác độc.
Tống Vy kéo xuống, tất cả đều mắng cô..