Theo suy nghĩ của bọn họ thì tất cả đều là lỗi của cô!
“Được, mấy người được lắm!” Tống Vy siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng đảo qua ba người nhà Tống Huyền.
Đối diện với ánh mắt trào phúng của cô, ngoài Tống Huyền và Tô Thu không có cảm giác gì thì Tống Huy Khanh vẫn hơi chột dạ, vô thức né tránh ánh mắt của cô.
Thật ra, ông ta biết lời nói của mình miễn cưỡng cỡ nào, nhưng vì cứu một người ra, ông ta cũng chỉ đành quẳng sĩ diện đi và nói như thế thôi.
Nghĩ vậy, Tống Huy Khanh hắng giọng, nói tiếp: “Tống Vy à, nếu những chuyện này do con gây nên thì con hãy rủ lòng từ bi, bỏ qua hết đi!”
“Đừng có mơ!” Tống Vy đỏ mắt: “Ba ạ, ông cũng nói rồi đấy, những chuyện này do tôi gây nên, vậy thì, chắc trong lòng dì Tô cũng hận tôi lắm.
Lỡ tôi rút đơn kiện, thả bà ta ra, bà ta lại làm phiền tôi thì biết sao đây.
Vậy nên vẫn phải để bà ta ở đây mấy ngày, mài lại cái nết đi.”
Nói xong, Tống Vy mặc kệ ba người này, xoay người bước đi.
Cô sợ mình còn ở lại thì sẽ bị tức ૮ɦếƭ mất.
Dù sao cô đến đây, ngoài việc đưa bản báo cáo chứng minh thương tích thì cốt để xem dáng vẻ thảm hại của Tô Thu và Tống Huyền.
Bây giờ thấy rồi, cô cũng đã thỏa mãn.
“Cô… thái độ gì vậy hả!” Tô Thu chỉ vào bóng lưng Tống Vy, tức giận nói: “Ông xã, ông nhìn nó đi, đây chính là con gái của ông đấy, đến lời nói của ông nó còn chẳng thèm nghe!”
Mặt Tống Huy Khanh hằm hằm, không nói năng gì.
Hiện giờ ông ta đã hiểu ra rồi, hai đứa con do Lưu Mộng sinh, ngoài việc còn gọi ông ta là “ba” ra thì hoàn toàn không đặt người làm ba như ông ta ở trong lòng.
Vậy nên, bọn nó sẽ không nghe lời ông ta.
Bỗng chốc, trong lòng Tống Huy Khanh có cảm giác cô đơn không nói thành lời.
“Được rồi, mẹ, bây giờ nói những lời này có ích gì.
Tống Vy hận mẹ con chúng ta gần ૮ɦếƭ, hai chúng ta đều bị nó đưa vào đây thì sao nó có thể thả chúng ta ra ngoài được.
Đừng cầu xin nó nữa!”
Tống Huyền từ nãy tới giờ vẫn luôn giữ im lặng ở trong góc phòng cũng đã mở miệng nói câu đầu tiên, nhưng giọng điệu lạnh lùng khiến người nghe cả người khó chịu.
Tô Thu há hốc miệng, vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng đã bị Tống Huy Khanh giơ tay ngăn cản: “Không, chúng ta vẫn phải cầu xin nó!”
“Ba!” Tống Huyền bất mãn nhìn ông ta.
Tống Huy Khanh nặng nề nói: “Không cầu xin nó thì có thể làm gì? Hiện giờ vận mệnh của mẹ con hai người đều nằm trong tay nó, đặc biệt là con!”
Ông ta chỉ vào Tống Huyền: “Trong tay Tống Vy có chứng cứ con đạo nhái.
Trước đó, ba còn nghe là bên phía hiệp hội đã chuẩn bị để nó làm nhân chứng trên tòa án rồi.
Với lượng đạo nhái và số tiền kiếm được của con thì ít nhất con cũng bị phán năm năm tù.
Nhưng chỉ cần nó làm nhân chứng giả, hoặc không có mặt để làm chứng thì con có thể sẽ được giảm nhẹ.”
Nghe vậy, Tống Huyền lập tức không phản đối nữa.
Việc cô ta phải ngồi tù đã định chắc rồi, nhưng có thể ngồi ít hơn hai năm thì tại sao phải ngồi nhiều?
Tô Thu ngu ngốc nhưng cũng biết không thể đắc tội Tống Vy.
Mặc dù trong lòng không cam tâm, nhưng chẳng còn cách nào, cắn môi nói: “Nhưng mà ông xã, nó còn chẳng chịu rút đơn kiện tôi thì sao lại đồng ý làm bằng chứng giả, hoặc không có mặt được chứ?”
“Đúng vậy, đây là vấn đề lớn nhất.” Tống Huy Khanh đau đầu, thở dài.
Tô Thu nheo mắt lại: “Nếu thật sự không được thì chúng ta sẽ dùng dư luận ép nó!”
“Làm kiểu gì?” Tống Huy Khanh nhìn bà ta.
Tống Huyền cũng nhìn theo.
Tô Thu nhón chân, nói thầm bên tai Tống Huy Khanh.
Sau khi ông ta nghe thì đôi mắt già nua, ranh mãnh chợt lóe lên, gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi trở về sẽ sắp xếp.”
Nói rồi, ông ta chống cây ba toong đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Đi đến đại sảnh cục cảnh sát, Tống Huy Khanh chuẩn bị ký tên ra về.
Vừa hay Tống Vy còn chưa đi, đăng ký tên ở đây, thấy ông ta đi ra cũng chẳng chào hỏi, ký xong rồi đi ngay..