Tống Huy Khanh suýt chút nữa tức tới nỗi ngã ngửa: “Nhà thiết kế nhỏ bé? Bà đúng là ngu xuẩn, những nhà thiết kế lớn đó có chỗ dựa sau lưng tầm cỡ thế nào, bà có biết không? Tống Huyền đạo nhái của họ, bà cảm thấy họ sẽ bỏ qua cho Tống Huyền sao, nếu họ muốn đối phó với chúng ta, chúng ta căn bản không chống đỡ nổi.
”
Tống Vy gật đầu.
Vẫn là Tống Huy Khanh biết điều.
Tô Thu thấy Tống Huy Khanh nói nghiêm túc như vậy, cũng bắt đầu luống cuống: “Nghiêm… nghiêm trọng như vậy sao?
“Bà nói xem?” Tống Huy Khanh tức giận trừng mắt nhìn bà ta.
Tô Thu sợ rồi, thật sự sợ rồi, chân tay run bần bật: “Ông xã, Tống Huyền phải làm sao đây, lẽ nào con bé thật sự phải ngồi tù sao?”
Tống Huy Khanh thở dài: “Trước mắt cứ từ từ xem đã, để tôi nghĩ cách, có điều việc của bà dễ giải quyết hơn, bà vì đánh con bé Tống Vy kia nên mới phải vào đây, chỉ cần con bé Tống Vy rút đơn kiện là bà có thể ra ngoài rồi.
”
“Nó sẽ rút đơn kiện sao?” Tô Thu lẩm bẩm.
Khuôn mặt già nua của Tống Huy Khanh trở nên nghiêm nghị: “Sao lại không, tôi là ba nó, tôi bảo nó rút, nó dám không nghe chắc?”
“Không sai, ông là ba tôi, nhưng lời của ông, tôi thật sự dám không nghe!” Tống Vy không nghe nổi nữa, cười khẩy đẩy cửa đi vào.
Ba người ở bên trong không ngờ cô lại xuất hiện vào lúc này, đều bị cô làm cho giật mình.
“Con… con nghe được hết rồi sao?” Tống Huy Khanh khẽ ho một tiếng, có chút xấu hổ.
Thật ra trong lòng ông ta rất rõ, đứa con gái trước mắt này đã không nghe lời ông ta từ lâu rồi.
Vừa rồi ông ta nói như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì sĩ diện mà thôi, nhưng không ngờ lại bị cô con gái này nghe được, vạch trần ngay tại chỗ.
“Không sai, tôi nghe cả rồi.
” Ánh mắt Tống Vy lạnh lùng nhìn qua Tống Huyền, rồi lại nhìn Tô Thu đang sợ hãi đến mất hồn, cuối cùng dừng lại trên mặt Tống Huy Khanh.
Tống Huy Khanh chống cây ba toong: “Chuyện đó, Tống Vy, nếu con đã nghe được, vậy con…”
“Không đời nào!” Biết được ông ta muốn nói gì, đôi môi đỏ mọng của Tống Vy mấp máy, thẳng thừng từ chối.
Không đời nào cô rút đơn kiện, để Tô Thu được thả ra.
Bị Tống Vy từ chối một cách vô tình như vậy, sắc mặt Tống Huy Khanh trở nên khó coi.
Tô Thu ở phía sau kéo gấu áo ông ta: “Ông xã, ông thấy chưa, tôi đã bảo chắc chắn nó sẽ không chịu mà.
”
“Bà ngậm miệng lại!” Tống Huy Khanh mất kiên nhẫn, quát to.
Tô Thu rụt cổ lại, trừng mắt với Tống Vy, không nói gì.
Tống Vy tức đến mức bật cười.
Rõ ràng muốn nhờ vả cô, nhưng vẫn còn thái độ này.
Điển hình cho hành động tìm đường ૮ɦếƭ!
Ngay cả Tống Huyền cũng khinh thường liếc mắt nhìn Tô Thu, bị sự ngu ngốc của bà mẹ này làm cho phát khóc.
“Vy Vy à.
” Mặc dù Tống Huy Khanh rất bực bội khi bị Tống Vy từ chối, nhưng ông ta vẫn nén giận, gạt phắt tự ái đi mà mỉm cười, ôn tồn khuyên nhủ cô: “Ba biết dì Tô đánh con nên lòng con oán trách, nhưng bà ấy cũng không cố ý.
”
“Vậy thì sao?” Tống Vy bình tĩnh đối mặt với ông ta: “Bà ta đánh tôi, đây là sự thật không thể chối cãi.
”
“Đúng vậy, nhưng bà ấy đánh con chẳng phải do chính con gây nên sao?” Tống Huy Khanh bực bội nhìn cô.
“Tôi gây nên?” Tống Vy chỉ vào mũi mình, cả người ngơ ngẩn.
Tống Huy Khanh gõ cây ba toong: “Nếu chẳng phải đang êm đẹp con lại vạch trần việc chị con đạo nhái thì chị con cũng không bị cảnh sát dẫn đi, dì Tô cũng không trút giận lên con.
”
“Đúng thế!” Tô Thu hất cằm, vô cùng đồng tình.
Lời lẽ của đôi vợ chồng này đã hủy hoại toàn bộ tam quan của Tống Vy luôn rồi.