“Quá tốt rồi, vậy chúng ta đến phòng văn của hội trưởng bàn bạc giá cả.
” Thư ký Vương thấy hai người đều đồng ý bán bản quyền thì cực kỳ vui mừng.
Tống Vy ừm một tiếng, cùng với Tống Huyền đi theo đằng sau anh ta ra khỏi phòng hội nghị.
Bàn xong giá cả thì đã là nửa tiếng sau, Tống Vy cầm hợp đồng chín tỷ từ trong văn phòng của hội trưởng đi ra, trực tiếp rời khỏi hiệp hội.
Mà Tống Huyền, vì giá cả không thỏa thuận được, cảm thấy giá tiền mười năm tỷ mà hiệp hội đưa ra quá thấp, lúc này vẫn đang kì kèo ở trong văn phòng của hội trưởng.
“Vy, cậu quá tuyệt rồi, chiếc váy hoa tiên tử đó thật là quá đẹp, đáng tiếc thực lực hiện nay của studio chúng ta không đủ, chỉ có thể đi con đường bình dân, nếu không tớ nhất định mở cho cậu một buổi trình diễn thời trang.
” Tống Vy dẫn Tống Hải Dương đến bệnh viện thì bị Giang Hạ phấn khích ôm lấy.
Tống Vy bị cô ta ôm mà có hơi không thở nổi, dở khóc dở cười đẩy cô ta ra: “Tớ mới hạng hai mà thôi, cần phải vui như vậy không?”
“Đùa chứ, tớ đâu phải không biết hạng một là hàng fake.
” Giang Hạ bĩu môi, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ về Tống Huyền.
“Vy, thiết kế mà Tống Huyền đó sao chép là thiết kế của ai vậy?” Kiều Phàm để quyển sách y trong tay xuống, hỏi.
Giang Hạ cũng nhìn Tống Vy: “Đúng thế, Vy.
”
“Là của đại sư Daphne.
” Tống Vy bế Tống Hải Dương đến sô pha, lấy ra điện thoại cho cậu, để cậu tự mình xem phim.
“Đại sư Daphne.
” Giang Hạ há to miệng vì sửng sốt: “Đó không phải là sư phụ của sư phụ của cậu hay sao?”
“Không sai.
” Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ nhíu mày: “Vãi, lá gan của cô ta thật là lớn, đây hoàn toàn chính là tự tìm đường ૮ɦếƭ.
”
“Phải.
” Tống Vy mỉm cười.
Kiều Phàm đẩy kính: “Vy, em định bao giờ vạch trần cô ta, tóm lại không thể để cô ta cứ sao chép tiếp được?”
“Đương nhiên, khi tới chung kết thì tôi sẽ đứng ra.
” Tống Vy rót cho mình ly nước rồi ngồi xuống đáp lại.
Đột nhiên, điện thoại trong túi cô đổ chuông.
Tống Vy vội để ly nước xuống, lấy điện thoại ra xem, là số điện thoại của bên chính phủ, cô nghi hoặc ấn nút nghe, để điện thoại bên tai: “Alo?”
“Là cô Tống Vy sao?” Người trong điện thoại hỏi.
Tống Vy ừm một tiếng: “Là tôi, xin hỏi anh là?”
“Tôi là người của cục cảnh sát, liên quan đến chuyện cô liên tiếp bị hại hai lần vào khoảng thời gian trước, bên chúng tôi đã bắt được hung thủ rồi.
” Người của cục cảnh sát nói.
“Cái gì?” Tống Vy mới đầu là sững người, sau đó thì mừng rỡ đứng dậy khỏi ghế, thần sắc vô cùng kích động: “Thật sự bắt được rồi sao?”
Người phụ nữ đó bị bắt rồi sao?
Sao có thể chứ, bị bắt rồi, anh ta sao một chút động tĩnh cũng không nghe thấy chứ?
“Phàm, anh nghĩ gì thế?” Tống Vy chuẩn bị cáo từ với Kiều Phàm, phát hiện anh ta đang thất thần thì nghẹo đầu hỏi.
Kiều Phàm vội hoàn hồn, đẩy kính mỉm cười: “Không sao, tôi đang vui mừng cho em.
”
“Cảm ơn.
” Tống Vy đáp lại bằng nụ cười.
Kiều Phàm điều chỉnh tư thế ngồi: “Bên phía cục cảnh sát có nói người đó tên là gì không?”.