CHƯƠNG 2192
Trần Châu Ánh nhìn về phía bóng lưng Kiều Phàm lén lút hừ một tiếng, sau đó vịn lan can đi xuống tầng.
“Vy Vy.” Trần Châu Ánh đi xuống tầng, nhìn thấy Tống Vy đang ngẩn người ngồi trên sofa, cười gọi một tiếng.
Đôi mắt Tống Vy hơi lóe lên, hoàn hồn lại, quay đầu cười với cô ấy: “Nói chuyện điện thoại với sư huynh của cậu xong rồi hả?”
“Ừ.” Trần Châu Ánh cười gật đầu.
Tống Vy nhướng mày: “Nhìn cậu cười ngọt ngào như vậy, thế nào, cậu với sư huynh của cậu có tiến triển rồi?”
Trần Châu Ánh đỏ mặt: “Rõ ràng như vậy sao?”
Cô ấy đưa tay lên xoa mặt mình, có chút ngượng ngùng.
Tống Vy hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng như thế này của cô ấy, lập tức không khỏi có chút hiếu kỳ, gật đầu: “Rất rõ ràng, mặt cậu rất đỏ, còn nữa, cậu cười rất rạng rỡ, khiến người khác vừa nhìn là biết cậu với sư huynh của cậu có chuyện.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Trần Châu Ánh vặn vẹo người, càng thêm ngượng ngùng: “Aiyo, đừng nói nữa, khiến tớ ngại đến mức không dám nói chuyện đây này.”
Tống Vy khẽ cười: “Cậu còn ngại hả, bình thường da mặt cậu dày như vậy, các loại tiết mục ngắn th.ô tục mở miệng là đến, bây giờ lại còn ngại, cậu cảm thấy tớ tin hả?”
Trần Châu Ánh cười hì hì hai tiếng: “Được rồi, tớ quả thật không quá ngại, nhưng trong lòng tớ thực sự cũng có chút xấu hổ, dù sao cho dù tớ mặt dày như thế nào, tính cách cởi mở như thế nào, cũng là một cô gái mà, hơn nữa còn là lần đầu tiên rung động, đương nhiên cũng biết thẹn thùng chứ.”
“Được, được.” Tống Vy xua tay: “Không nói những chuyện này nữa, nói xem cậu với sư huynh của cậu bây giờ tiến triển đến bước nào rồi?”
Trần Châu Ánh đi đến ngồi xuống: “Thực ra nếu nói có sự tiến triển quá lớn, thì cũng không có, lúc trước tớ cũng nói với cậu rồi đó, sư huynh của tớ là một tên đầu gỗ, là kiểu không thông suốt, nhưng trải qua đoạn thời gian tớ liên tục quấy rối này, sư huynh của tớ cũng đã biết được tâm ý của tớ, cũng hiểu ra một chút rồi, cũng có một chút một chút cảm giác với tớ rồi.”
Cô ấy làm động tác một chút một chút: “Nhưng, nếu nói anh ấy thích tớ, vậy thì vẫn còn thiếu một chút nữa, nhưng có cảm giác, đã khiến tớ rất vui rồi, cũng khiến tớ cảm thấy có chút hi vọng có thể ở bên sư huynh, hơn nữa lúc nãy tớ nói chuyện điện thoại với anh ấy, sư huynh nói một thời gian nữa sẽ đến thăm tớ, còn hỏi tớ thích cái gì, đến lúc đó sẽ tặng tớ, cậu không biết đâu, trước đây sư huynh chưa từng chủ động tặng tớ món quà gì, chứ đừng nói đến chuyện đến thăm tớ, đây là lần đầu tiên đó.”
“Sư huynh của cậu có thể làm như vậy, xem ra cũng có ý muốn phát triển với cậu, chúc mừng cậu nha Châu Ánh.” Tống Vy vui vẻ cười.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Cảm ơn, tớ cũng cảm thấy sư huynh muốn phát triển với tớ xem thế nào, chỉ là bây giờ hai đứa bọn tớ vẫn chưa nói thẳng ra với nhau, nhưng tớ nghĩ, đợi sau khi sư huynh đến, tớ sẽ chủ động một chút, tỏ tình với sư huynh là được rồi, dù sao từ đầu tớ cũng là người chủ động trêu chọc sư huynh, lúc đó sư huynh vẫn chưa có ý gì với tớ.”
Là cô ấy cạy trái tim của sư huynh ra, đương nhiên cô ấy cũng nên là người phá vỡ tất cả, không thể đợi sư huynh lên tiếng.
Điều đó đối với sư huynh mà nói thật sự không công bằng.
Tống Vy cũng cảm thấy Trần Châu Ánh chủ động một chút sẽ tốt hơn, khẽ gật đầu: “Cậu nói đúng, đến lúc đó hãy cố lên.”
“Yên tâm đi, tớ biết, tớ nhất định sẽ túm được sư huynh, tranh thủ kết hôn trong vòng nửa năm, một năm sau sẽ sinh con.” Trần Châu Ánh nắm chặt tay, khuôn mặt tràn đầy sự kiên định nói.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh