Chương 2150
Tống Vy nghe thấy Giang Hạ nói vậy, lập tức lắc đầu: “Sẽ không đâu Hạ, cậu đừng nghĩ nhiều, Phàm sẽ không làm vậy.”
“Vy Vy, tại sao cậu lại chắc chắn như vậy?” Giang Hạ có thể nghe ra, giọng nói Tống Vy quả thực cực kỳ chắc chắn.
Cô ấy chắc chắn Kiều Phàm sẽ không làm vậy với cô.
Tống Vy rũ mắt, như đang do dự gì đó, một lúc sau, dường như cô đã nghĩ thông, thở dài nói: “Thực ra…cậu vừa nói ra đáp án, cậu vừa nói, cậu nghe thấy Phàm gọi điện thoại với người khác, trong đó nghe thấy câu anh ta yêu cậu, câu này, là thật!”
Đầu kia điện thoại, Giang Hạ toàn thân sững sờ, tay cầm điện thoại cũng buông lỏng, xém chút rơi xuống.
Vy Vy nói gì?
Vy Vy nói, câu Kiều Phàm yêu cô là thật?
Chuyện này sao có thể!
Giang Hạ khẽ run rẩy, rõ ràng có chút không thể nào tiếp nhận sự thật này.
“Vy Vy, cậu có biết mình đang nói gì không?” Giang Hạ cắn môi: “Cậu nói Kiều Phàm thật sự yêu tớ?”
Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng vậy, Phàm quả thực đã yêu cậu.”
“Chuyện này không thể nào!” Giang Hạ lập tức thẳng lưng, giọng cũng cất cao: “Vy Vy, chúng ta là bạn thân nhất, tại sao cậu lừa tớ?”
Nghe ra sự kích động trong lời nói của cô ấy, Tống Vy thở dài, an ủi: “Hạ, cậu cậu bình trước đã, tớ biết tớ nói vậy khiến cậu rất chấn động, nhưng đây là sự thật, người Phàm thật sự yêu là cậu.”
“Vy Vy, cậu còn lừa tớ!” Giang Hạ lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười: “Tớ không có ký ức về Kiều Phàm, tớ biết anh ta đều là nghe từ chỗ mọi người, mọi người nói Kiều Phàm chán ghét tớ biết bao, hận tớ biết bao, cho nên anh ta trước nay không tiếp nhận tình cảm của tớ, không bằng lòng tớ mang thai con của anh ta, những chuyện này tớ đều tin, còn luôn tin tưởng không chút nghi ngờ, kết quả bây giờ cậu nói với tớ, anh ta không hận tớ, người anh ta yêu là tớ, chuyện này không buồn cười sao?”
Tống Vy biết tâm trạng cô ấy bây giờ.
Dù sao đổi thành cô, cô cũng sẽ không dễ chịu.
Thử hỏi xem, một người trước nay không hề có thái độ tốt với mình, bỗng nhiên có một ngày, nói yêu mình, người bị anh ta yêu đó, tâm trạng đương nhiên là phức tạp.
“Hạ, cậu bình tĩnh trước đã được không, nghe tớ nói chi tiết với cậu.” Tống Vy xoa mi tâm, an ủi cô ấy.
Giang Hạ hít thở sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Được, cậu nói đi, tớ nghe đây.”
“Thực ra tớ thật sự không lừa cậu, người Phàm yêu quả thực là cậu, lúc tớ biết, cũng không thể tin nổi, nhưng chuyện này chính là sự thực, tớ biết cậu biết Phàm từ chỗ mọi người, là một người rất không tốt với cậu, cho nên bây giờ cậu nghe thấy anh ta nói anh ta yêu cậu, cậu đương nhiên cảm thấy không thể nào, tâm trạng đương nhiên cũng rất phức tạp, nói thật, lúc tớ biết, tâm trạng cũng phức tạp.”
“Cậu biết lúc nào, sao lại chắc chắn anh ta…” Giang Hạ cắn môi dưới, như có chút khó mở miệng.
Những một lúc sau, cô ấy vẫn hít vào một hơi, nói ra lời tiếp đó: “Anh ta yêu tớ chứ?”
“Tớ biết cũng không lâu, cùng lắm khoảng nửa tháng.” Khóe miệng Tống Vy khẽ nhúc nhích, lại nói: “Ban đầu, tớ cũng không biết, thậm chí tớ còn cảm thấy người Phàm yêu là tớ.”
“Là cậu?” Giang Hạ mở to mắt, bị câu nói này làm cho kinh ngạc.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh