Chương 2145
Cuối cùng, cô dứt khoát ngồi dậy, cầm lấy chiếc gối mà bình thường Đường Hạo Tuấn vẫn nằm ngủ, đập một trận, xem chiếc gối là Đường Hạo Tuấn để phát tiết, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến tâm trạng của bản thân tốt hơn một chút.
Nhưng tiếc là, cho dù cô có làm như vậy, tâm trạng của cô vẫn không tốt lên được, thậm chí ngay cả tâm trạng phát tiết cũng không có.
Tống Vy ôm lấy chiếc gối của Đường Hạo Tuấn, nhìn chiếc gối này cười khổ.
Đây là lần đầu tiên cô với Đường Hạo Tuấn rõ ràng ở cùng nhau, nhưng lại ngủ khác phòng.
Mặc dù cảm thấy rất tươi mới, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm thấy vắng vẻ và sợ sệt.
Điều này khiến cô ít nhiều có cảm giác mình với Đường Hạo Tuấn đang bước vào giai đoạn chán chường của hôn nhân, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Đồng thời, đây còn là lần thứ hai cô cãi nhau với anh, chiến tranh lạnh với anh.
Lần đầu tiên, chính là lúc cô và anh bị Lâm Giai Nhi tính kế, Đường Hạo Tuấn hiểu nhầm mẹ ruột cô là hung thủ đâm ૮ɦếƭ ba mẹ anh.
Lần đó, chiến tranh lạnh giữa hai người kéo dài rất lâu, thậm chí còn đi đến bước phải ly hôn.
Cho nên chỉ cần nghĩ là biết, tranh cãi lần đó giữa họ kịch liệt cỡ nào, chiến tranh lạnh đáng sợ biết bao.
Thậm chí bây giờ nhớ lại, cô vẫn còn cảm thấy sợ.
Cũng không biết mình lần này sẽ chiến tranh lạnh với Đường Hạo Tuấn tới lúc nào, quá trình lại kịch liệt cỡ nào.
Nhưng dù thế nào, cô không muốn lại trải qua chiến tranh lạnh với Đường Hạo Tuấn như lần đầu đó.
Cô đã trải qua lo được lo mất vài bận rồi, không muốn lại trải qua lần nữa.
Nghĩ vậy, Tống Vy vùi đầu vào gối, ngửi hơi thở Đường Hạo Tuấn lưu lại, mắt dần ẩm ướt.
Bỗng nhiên, điện thoại đặt ở đầu giường vang lên.
Tống Vy vội ngẩng đầu, cầm điện thoại sang, vừa nhìn, ánh mắt vốn mong đợi lập tức ảm đạm.
Thì ra là Hạ.
Cô còn cho rằng là Đường Hạo Tuấn đâu.
Quả nhiên, mong chờ Đường Hạo Tuấn xin lỗi, hoặc nhận thua là không thể nào.
Cô còn hi vọng xa vời gì chứ?
Hít sâu một hơi, Tống Vy cố gắng khiến bản thân duy trì bình tĩnh, sau đó nhận điện thoại, không muốn để Giang Hạ nghe ra cô có gì không đúng, tránh Hạ lo lắng cho cô.
Dù sao bản thân Hạ cũng vì chuyện với Phàm mà không biết nên làm thế nào, cô sao có thể để Hạ lại lo lắng cho cô nữa chứ.
“Alo, Hạ.” Tống Vy kéo kéo khóe miệng, cực lực nặn ra nụ cười, khiến giọng mình nghe tự nhiên, nói: “Sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho tớ, có việc gì sao?”
Đầu kia điện thoại, nhìn thấy Kiều Phàm đã ngủ, Giang Hạ khẽ khép cửa phòng bệnh, đi về phòng bệnh của mình, cười nói: “Không có việc gì lớn, chỉ là muốn tán chuyện với cậu, đã lâu không liên lạc rồi.”
Tống Vy nghe thấy câu này cũng cười: “Được, vậy thì tám chuyện đi, vừa khéo hôm nay tớ cũng rất phiền.”
“Sao vậy?” Giang Hạ quan tâm hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Không có gì, đừng nhắc tới chuyện này, nhắc tới liền phiền lòng, nói cậu đi, dù sao cũng là cậu tìm cớ, cậu nhất định có rất nhiều chuyện nói với tớ đi.”
“Quả nhiên không hổ là Vy Vy, không sai, tớ quả thực có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.” Giang Hạ quay về phòng bệnh của mình, đóng cửa lại, nằm lên giường.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh