Chương 2105
Dù sao ô mai để một thời gian vẫn không hỏng.
Ở bên kia, trong căn phòng cách vách.
Sau khi Giang Hạ đi ra ngoài, Kiều Phàm đưa tay lên xoa lông mày, sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Anh gọi cho Đường Hạo Tuấn, khi Đường Hạo Tuấn nhận được cuộc gọi này cũng có hơi kinh ngạc.
“Anh lại bị làm sao nữa?” Bên Đường Hạo Tuấn lúc này đang là ban đêm.
Anh mới kể chuyện cổ tích cho hai đứa nhóc và dỗ hai đứa nhóc đi ngủ, vừa bước ra khỏi phòng thì điện thoại trong túi liền đổ chuông.
Lấy ra xem, thấy Kiều Phàm gọi tới, anh có chút ngạc nhiên.
Anh không cho rằng Kiều Phàm gọi điện thoại tới lúc này để hỏi bác sĩ thôi miên của Giang Hạ là ai.
Kiều Phàm biết anh không thể nói, cho nên chắc chắc sẽ không hỏi.
Cho nên anh ta gọi tới lúc này chắc có chuyện gì đó cần hỏi.
Quả nhiên, ở đầu bên kia, Kiều Phàm nghe xong câu nói kia của Đường Hạo Tuấn thì khịt mũi: “Tôi từng liên lạc với Đường Hạo Minh một lần.”
“Đường Hạo Minh?” Đường Hạo Tuấn nghe đến cái tên này, híp mắt hỏi: “Quả nhiên các người có phương thức liên lạc với nhau.”
Kiều Phàm không ngạc nhiên khi Đường Hạo Tuấn đoán được chuyện này.
Đường Hạo Tuấn biết anh ta biết được tung tích của nhà họ Giang từ Đường Hạo Minh, cho nên biết chắc anh ta có liên lạc với Đường Hạo Minh.
Không ngờ Đường Hạo Tuấn biết anh ta có liên lạc với Đường Hạo Minh, nhưng anh chưa bao giờ hỏi anh ta nơi ở hoặc phương thức liên lạc của Đường Hạo Minh.
Cũng chẳng biết Đường Hạo Tuấn tự tin có thể tìm được Đường Hạo Minh hay là vì cái gì khác.
“Tôi đã hỏi Đường Hạo Minh bác sĩ thôi miên của Giang Hạ là ai, anh ta cũng đã nói cho tôi biết.” Kiều Phàm đẩy kính, nói tiếp.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Sau đó thì sao?”
Anh cũng không ngạc nhiên khi Đường Hạo Minh biết được bác sĩ thôi miên của Giang Hạ là ai.
Dẫu sao Đường Hạo Minh cũng biết Giang Hạ bị thôi miên, cho nên biết tên bác sĩ thôi miên cũng không có gì là lạ.
“Tôi không cần bác sĩ thôi miên đó phá bỏ thuật thôi miên cho Giang Hạ, tôi có thể tự làm được, chỉ cần tôi biết được bác sĩ thôi miên kia là ai là đủ, cho nên anh có đổi chỗ ở của người ta cũng vô dụng thôi.” Kiều Phàm cong môi.
Đường Hạo Tuấn khịt mũi: “Nếu đã như vậy, anh phá bỏ thôi miên cho Giang Hạ đi. Tương lai Giang Hạ có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi.”
Những chuyện anh có thể làm cũng đã làm hết sức rồi.
Phần còn lại, anh sẽ không can thiệp nữa.
Nếu cuối cùng Giang Hạ khôi phục trí nhớ và lại rơi vào tình trạng đau khổ lần nữa, đó chính là tội lỗi của Kiều Phàm.
Tống Vy cũng sẽ không trách anh.
Bởi vì anh đã làm hết tình hết nghĩa rồi.
“Đương nhiên là tôi sẽ phá bỏ thuật thôi miên cho Giang Hạ, nhưng không phải bây giờ.” Kiều Phàm đáp lại.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh