Chương 2102
“Ừ.” Giang Hạ gật đầu: “Không công mà hưởng lộc, cho nên tôi không thể nhận.”
Đương nhiên đây chỉ là một trong số những lý do, còn lý do khác thì là cô không dám nhận.
Cô không biết tại sao anh lại cho cô đĩa ô mai này, cũng không biết liệu anh làm vậy là vì quan tâm cô hay vì mục đích khác.
Cho nên nếu không biết lý do, tốt nhất không nên nhận.
Lỡ ăn xong, có hậu quả gì thì phiền phức to.
Thấy Giang Hạ cắn môi, Kiều Phàm liền biết cô đang nghĩ gì.
Chắc chắc cô đang nghĩ anh sẽ làm hại cô, đang tính kế cô.
Kiều Phàm hừ lạnh, thu hồi ánh mắt, giọng điệu hờ hững: “Nếu không lấy thì vứt đi.”
“Vứt đi?” Giang Hạ sửng sốt.
Kiều Phàm ừm một tiếng: “Đồ vô dụng, không vứt thì giữ lại làm gì, thôi được rồi, đem ra ngoài vứt đi, tôi phải nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong liền dựa vào đầu giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Giang Hạ nhìn anh, rồi nhìn đĩa ô mai trên bàn, không nhịn được nhéo lòng bàn tay.
Vứt đi hả…
Đĩa ô mai vàng óng thế này chắc ngon lắm, vứt đi thì hơi tiếc nhỉ?
Ánh mắt Giang Hạ bỗng lóe lên, thầm nghĩ, hay là mình nhận lấy nhỉ?
Chắc anh không bỏ thứ gì vào đó đâu, lấy năng lực của anh, nếu thật sự muốn hại cô thì chắc chắn sẽ không dùng cách này, hạ thấp bản thân quá…
Anh có thể tấn công trực diện, trực tiếp xuống tay với cô mà không cần quanh co.
Cho nên đĩa ô mai này chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, chắc là anh tốt bụng muốn cho cô ăn thôi.
Nghĩ rồi, Giang Hạ hít sâu một hơi cầm đĩa ô mai lên: “Anh Kiều, tôi sẽ không vứt ô mai đâu, tôi sẽ nhận, cảm ơn anh.”
Kiều Phàm mở mắt ra, vẻ lạnh lùng trong mắt phai đi một chút: “Tùy cô.”
Cô thực sự quá cứng đầu, nếu không ép hay dọa cô, chắc chắn cô sẽ không nhận.
Quả nhiên, anh vừa mới lạnh mặt bảo cô vứt đồ đi, cô liền nhận lấy.
Anh đã đoán được cô sẽ không nỡ vứt nó, cuối cùng cũng đồng ý nhận lấy.
Có tính là thành công không nhỉ?
Nghĩ vậy, hai mắt Kiều Phàm bỗng lóe lên, anh cong môi, nhưng nhanh chóng thu liễm lại, khiến người ta không phát hiện ra.
“Cảm ơn ô mai của anh Kiều.” Giang Hạ bưng đĩa ô mai.
Mùi thơm của ô mai bay lên xộc vào mũi khiến cô chảy nước miếng, không kìm được muốn cầm một quả bỏ vào miệng nếm thử.
Nhưng cô cảm thấy hơi xấu hổ khi nếm nó trước mặt anh, cho nên đành phải cố gắng kìm nén cơn thèm.
“Anh Kiều, anh nghỉ ngơi trước đi, tôi không quấy rầy anh nữa, tôi qua căn phòng cách vách, cần gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ qua liền.” Giang Hạ nghe anh nói muốn nghỉ ngơi nên mở miệng nói lời tạm biệt.
Kiều Phàm quả thực có chút mệt mỏi, khẽ gật đầu: “Cô đi đi.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh