CHƯƠNG 2050
Có một người chồng như vậy, cô thật sự có phúc ba đời.
Hai vợ chồng dựa vào nhau, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Lúc này, đằng sau truyền tới động tĩnh.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đồng quay đầu nhìn, chỉ thấy Trần Châu Ánh mỗi tay dắt một đứa trẻ từ trong phòng đi ra.
Hai đứa trẻ chắc do bị đánh thức, cho nên lúc này không có tinh thần lắm.
Hải Dương còn đỡ, mắt nửa mở nửa không.
Mà Dĩnh Nhi nghiêm trọng hơn nhiều, mắt hoàn toàn nhắm lại, đi đường nghiêng đông ngả tây.
Nếu không phải vì được Trần Châu Ánh cầm tay, sợ rằng cũng sẽ ngã ra rồi.
Tống Vy thấy cảnh này, lắc đầu bất lực: “Hai đứa trẻ này, Hải Dương, Dĩnh Nhi.
Cô mở miệng gọi hai đứa trẻ một tiếng.
Hai đứa trẻ nghe thấy giọng của cô, đầu tiên là sững người, sau đó lập tức mở hai mắt ra, nhìn sang Tống Vy.
Nhìn thấy Tống Vy đứng ở trước sô pha, giang tay với chúng, hai đứa trẻ đã cười, sau đó lập tức buông tay của Trần Châu Ánh ra, chạy về phía Tống Vy.
Vừa chạy, còn vừa ngọt ngào gọi mẹ.
Trần Châu Ánh nhìn hai tay mình bị hất ra, lại nhìn hai đứa trẻ đã được Tống Vy ôm trong lòng, cô ấy bất lực mà thở dài: “Hai đứa trẻ này, rõ ràng là mình gọi chúng dậy, kết quả gặp được mẹ ruột thì lập tức bỏ mình đi.”
Chị Trương ở một bên nghe thấy lời của cô, không nhịn được mà trêu: “Nếu không sao là mẹ ruột?”
Trần Châu Ánh mỉm cười lắc đầu: “ Nói cũng đúng.”
Sau đó, cô nhìn trái phải tìm kiếm bóng dáng của An An.
Cuối cùng, ở trong lòng Đường Hạo Tuấn nhìn thấy An An.
Trên mặt Trần Châu Ánh lập tức hiện ra vẻ thất vọng.
Vốn cô nghĩ, An An không ở chỗ Tống Vy, cũng không ở chỗ chị Trương, chắc chắn là được để ở đâu đó, nói không chừng cô có thể đi qua nhìn An An.
Kết quả điều không ngờ là An An vậy mà được ba của cậu bé bế.
Như vậy thì cô không có cách đi nhìn An An rồi.
Trước tiên không nói cô có hơi sợ sếp Đường, ngoài ra, sếp Đường là chồng của bạn thân, lại là đàn ông, cô không thể vì An An, chạy qua tiếp xúc với sếp Đường được.
Vậy nên, vẫn là đợi tới khi sếp Đường cách xa An An, cô mới đi nhìn An An.
Trần Châu Ánh rất thất vọng mà nghĩ.
Ở kia, Tống Vy và hai đứa trẻ sưởi ấm một lúc, sau đó kéo tay của hai đứa trẻ nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Chồng, chúng ta về thôi.”
Đường Hạo Tuấn bế An An gật đầu: “Đi thôi.”
Một nhóm người đi ra khỏi cửa phòng nghỉ.
Đường Hạo Tuấn bế An An vẫn đi ở đằng trước.
Tống Vy dắt hai đứa trẻ đi ở đằng sau.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh