Chương 2035

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 2035

Tuy rằng diện mạo em bé hơi khác so với An An mà cô nhìn thấy hơn một tháng, nhưng cô biết, đây là An An.

Huyết thống sẽ không lừa cô.

Huống chi, trẻ con vốn dĩ chính là mỗi ngày một khác, đã hơn một tháng trôi qua, An An chắc chắn đã lớn hơn một chút.

“An An…” Đôi tay của Tống Vy nắm chặt lấy lan can của giường em bé, giọng nói vì quá vui mà xuất hiện cả run rẩy cùng nghẹn ngào.

Từ lúc An An sinh ra tới nay, cô không có lúc nào là không lo lắng cho An An, không nhớ mong An An, nhưng bởi vì An An chỉ có thể nằm trong Ⱡồ₦g kính, cho nên cô không thế nhìn thấy An An mỗi ngày, càng không thể ôm con.

Nhưng trong lòng cô, trước giờ vẫn không quên cầu nguyện ông trời, hy vọng ông trời phù hộ An An sớm được ra khỏi Ⱡồ₦g kính, sớm cho mẹ con họ được đoàn tụ.

Trong mấy tháng An An phải nằm trong Ⱡồ₦g, cô muốn ôm An An, muốn hôn An An đến phát điên.

Nhưng mà cô biết, có muốn cũng không có cách nào, bởi vì An An vẫn chưa thể ra ngoài.

Cho nên cô chỉ có thể kìm nén mong nhớ của bản thân với An An, nhắc chính mình không nghĩ nữa, như vậy cô mới không bị sự thống khổ này giày vò.

Nhưng theo thời gian từng ngày qua đi, cô cũng biết thời gian An An ở trong Ⱡồ₦g kính cũng càng ngày càng ngắn. Đặc biệt là thời gian thi đấu ở bên này, cô gần như mỗi ngày đều đếm ngày, đếm đến ngày An An được ra khỏi Ⱡồ₦g kính.

Thậm chí vì thế, mỗi ngày cô tỉnh dậy, việc đầu tiên không phải rửa mặt, mà là xé xuống một tờ lịch ngày, dùng cách này để nhắc nhở chính mình, An An còn có khoảng bao nhiêu lâu là có thể ra khỏi Ⱡồ₦g kính, bản thân còn khoảng bao nhiêu lâu nữa sẽ có thể ôm được An An.

Mà trong nhận thức của cô, An An hẳn là còn có một tháng nữa mới có thể xuất viện, cũng chính là sau khi thời gian thi đấu bình thường ban đầu của cô kết thúc.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng chờ đến khi mình trở về nước sau trận đấu bên này là có thể nhìn thấy An An xuất viện.

Nhưng cuối cùng không ngờ rằng lịch trình thi đấu đã thay đổi, trận đấu của họ sẽ kết thúc sớm hơn.

Có điều như vậy cũng tốt, kết thúc sớm hơn, cô có thể về nước sớm hơn, trong thời gian trước khi An An xuất viện, cô có thể đi đến bệnh viện thăm An An mỗi ngày.

Nhưng hiện tại, trận đấu của cô vẫn chưa kết thúc mà An An đã xuất viện rồi, hơn nữa còn tự mình xuất hiện ở trước mặt cô, điều này khiến cô không thể kìm nén được nữa.

Tống Vy không thể kìm được vui sướng trong lòng, duỗi tay ôm lấy An An , xúc động đến mức lập tức khóc òa: “An An…” Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cô âu yếm vuốt ve khuôn mặt mềm mại của con trai, trên mặt vừa khóc vừa cười.

Là thật, đây không phải là mơ, đây là thật sự An An.

Có trời mới biết cô sợ An An trước mặt chỉ là ảo giác của cô, hoặc chỉ là một giấc mơ của cô đến thế nào.

Nhưng may mà đây là sự thật, đây không phải là mơ, đây thực sự là An An của cô.

Nghĩ đến đây, Tống Vy ôm chặt An An hơn nữa.

Có lẽ cô quá phấn khích, cũng có thể vì tiếng kêu vui sướng đến nghẹn ngào của cô đã đánh thức An An.

Đôi mắt của cậu bé còn chưa mở ra, cái miệng nhỏ mím lại, khóc oa lên một tiếng.

Tiếng khóc cũng khiến Tống Vy từ trạng thái kích động tạm thời bình tĩnh lại, sau đó vội vàng bế con từ giường em bé lên, ôm vào trong иgự¢ nhẹ nhàng dỗ dành: “An An ngoan, An An không khóc, là mẹ không đúng, mẹ làm ồn đến con, mẹ xin lỗi con nhé, cho nên An An đừng khóc nha, mẹ ở đây, mẹ ở đây nè.”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc