CHƯƠNG 2017
Nói thật, cô cũng không tin tưởng chuyện này cho lắm. Dù sau Phàm hận Hạ, hận nhà họ Giang đến cỡ nào, cô biết chứ.
Cho nên sao lại có thể để Hạ giữ con, còn bỏ qua cho chú?
Giang Hạ ở đầu dây bên kia điện thoại biết rằng những gì mình đang nói sẽ khiến Tống Vy có phản ứng này.
Cô vén tóc ra sau tai, lúc này mới trả lời: “Là thật đó Vy Vy. Anh Kiều hoàn toàn tha thứ cho ba tớ, cũng cho tớ giữ đứa bé lại, chỉ có điều là còn có điều kiện khác.”
“Quả nhiên mà.” Tống Vy mím môi.
Đây mới chính là hướng đi chính xác.
Nếu chỉ đơn thuần bỏ qua cho chú và đứa nhỏ trong bụng Hạ, điều này mới khiến người khác không thể chấp nhận và khó tin.
Quả nhiên, chỉ có như vậy thì mới là Kiều Phàm.
“Hạ, là điều kiện gì vậy?” Tống Vy vội vàng hỏi.
Nếu như lại là một điều kiện khó lựa chọn, vậy thì cô trực tiếp kêu Hạo Tuấn phái người đến đó chuyển Phàm đi, hoặc là chuyển gia đình Hạ đi.
Không thể để bọn họ gặp nhau.
Nếu không, bi kịch có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Giang Hạ nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Tống Vy, trong lòng ấm áp, mỉm cười trả lời: “Yên tâm đi Vy Vy, anh Kiều vẫn còn chưa nói ra điều kiện là gì, cho nên tạm thời tớ và ba đều an toàn, còn sau này anh ta đưa ra điều kiện gì thì để sau này hẳn nói. Nhưng những gì mà gia đình tớ có thể chấp nhận cũng chỉ có bấy nhiêu, nếu như không chấp nhận được thì người sụp đổ mất. Hơn nữa, trong mắt của tớ, cho dù điều kiện gì đi nữa thì cũng không có thứ gì tàn nhẫn hơn việc kêu tớ bỏ đứa bé đi.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà tớ lo lắng sau này điều kiện mà Phàm đưa ra lại là một trận bi kịch.” Tống Vy lo lắng nói.
Giang Hạ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà trong hành lang: “Không sao đâu Vy Vy, cho dù có như vậy thì tình huống bây giờ vẫn rất tốt, chuyện sau này thì để sau này nói, tớ mệt mỏi quá rồi, không muốn phải nghĩ chuyện sau này, nếu không thì tớ cũng không biết lúc nào mình mới có thể thật sự nghỉ ngơi.”
Tống Vy thở dài: “Thôi được rồi, vậy bây giờ không nhắc tới mấy chuyện này nữa, nhưng mà chờ sau khi Phàm nói điều kiện thì cậu nhất định phải nói cho tớ biết, cho dù là tốt hay xấu thì cũng phải nói cho tớ biết.”
“Tớ biết rồi.” Giang Hạ gật đầu.
Tống Vy xoa xoa huyệt thái dương rồi lại hỏi: “À đúng rồi, nếu như Phàm đã cho phép cậu giữ đứa bé, cũng không báo cảnh sát bắt chú, vậy cậu và Phàm có ý định gì?”
“Tớ cũng không biết nữa.” Giang Hạ lắc đầu, trong mắt đầy vẻ ௱ôЛƓ lung: “Bây giờ tớ không nhớ rõ anh ta, cũng không có tình cảm gì với anh ta, cho nên tớ với anh ta không có khả năng có quan hệ gì với nhau. Nhưng mà bây giờ anh ta đang nằm viện, tớ lại không thể bỏ mặc anh ta, hơn nữa bây giờ anh ta còn chỉ rõ bắt tớ chăm sóc cho anh ta.”
“Phàm yêu cầu cậu chăm sóc anh ta á?” Tống Vy kinh ngạc lên tiếng.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Đúng vậy, tớ cũng không biết tại sao anh ta lại làm như thế. Ba tớ cảm thấy anh ta đang làm khó làm dễ tớ, khiến tớ bỏ mất đứa nhỏ, nhưng mà anh ta nói mình không có ý này, lúc đó tớ cũng đã quan sát anh ta, phát hiện đúng là anh ta không có ý đó.”
Cô không biết tại sao Kiều Phàm lại muốn giữ cô lại, nhưng mà Tống Vy thì biết.
Tống Vy nhớ đến những gì trước đó mà Đường Hạo Tuấn nói với mình, thật ra Phàm yêu Hạ, chỉ là cho đến nay Phàm bị thù hận che mờ mắt, cộng thêm việc anh cho rằng mình không yêu Hạ, tự mình thôi miên bản thân, cho nên mới không biết rốt cuộc người mình yêu là ai.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh