CHƯƠNG 2013
Ba Giang ở bên cạnh cũng có bộ mặt khó tin nhìn Kiều Phàm: “Thằng nhãi, có phải lại là âm mưu của cậu?”
Kiều Phàm mím môi nhẹ nhàng đáp: “Nếu như tôi có âm mưu khác, tôi đã sớm tính kế rồi, cần gì phải nói những lời này với hai người.”
Lời này nói ra khiến ba Giang cứng họng, không còn gì nói.
Hai tay Giang Hạ nắm chặt lan can giường bệnh: “Anh Kiều, anh có nghiêm túc không? Thực sự tôi có thể giữ lại đứa con, cũng không để ba tôi ngồi tù?”
Cô hỏi lại lần nữa.
Lần này, Kiều Phàm cuối cùng cũng trả lời, gật đầu đáp: “Đương nhiên.”
“Nhưng mà, anh chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện khác có đúng không?” Giang Hạ nhìn anh ta.
Cô tin chắc rằng trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng vậy, những chuyện như bữa trưa miễn phí, chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, làm gì tồn tại ngoài thực tế.
Hơn nữa, anh ta hận mình và nhà họ Giang như vậy, sao có thể vô điều kiện để mình giữ lại đứa con, tha cho ba.
Cho nên, anh ta nhất định có mục đích khác.
Đúng là như vậy, Kiều Phàm híp mắt lại nói: “Cô nói đúng, đúng là tôi có điều kiện khác, nhưng mà bây giờ vẫn chưa nghĩ xong, đợi khi tôi nghĩ xong rồi, tôi sẽ đưa ra.”
Nghe thấy vậy, Giang Hạ tạm thời thở phào. Thì ra vẫn chưa nghĩ xong.
Vậy cũng tốt, cô còn lo lắng anh ta sẽ đưa ra điều kiện gì đó làm khó cô và nhà họ Giang.
Tuy rằng không biết điều kiện sau này anh ta đưa ra có làm khó cô hay không, nhưng bây giờ anh ta vẫn chưa đưa ra, cô xem như chưa biết vậy.
Tóm lại, bảo vệ đứa con và ba trước.
“Vậy anh Kiều, bây giờ anh vẫn chưa đưa ra điều kiện tha cho đứa con và ba tôi, nên có lẽ anh sẽ không gọi điện báo cảnh sát đúng không?” Giang Hạ cắn chặt môi, cẩn thận hỏi.
Kiều Phàm ừ một tiếng: “Đương nhiên, nhưng mà trong khoảng thời gian sau này, cô phải ở lại đây chăm sóc tôi, mãi đến khi tôi khỏe thì thôi.”
“Cậu muốn gì chứ?” Giang Hạ vẫn chưa đồng ý, ba Giang đã hoàn toàn không vui.
Ông ta tức giận xông đến trước mặt Kiều Phàm, giận dữ nhìn Kiều Phàm, giống như Kiều Phàm đã làm ra tội ác tày trời vậy, nắm lấy cổ áo bệnh nhân Kiều Phàm: “Cậu lại muốn Giang Hạ chăm sóc cậu? Nó là một thai phụ đấy cậu có biết không? Có phải cậu cố ý không? Cố ý kêu Giang Hạ chăm sóc cậu, sau đó giày vò nó để nó sảy thai?”
Giang Hạ nghe thấy vậy, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, cũng hoài nghi nhìn Kiều Phàm.
Không thể không nói, đúng là có khả năng này.
Kiều Phàm đọc hiểu ánh mắt của Giang Hạ, trong lòng vừa khó chịu vừa tức giận.
Cô lại cho rằng anh ta có mục đích này?
Kiều Phàm nhắm mắt lại, cố gắng ép nỗi buồn bực trong lòng xuống, ngước mắt lên bình tĩnh nhìn thẳng ba Giang: “Vậy thì sao? Tôi cũng chỉ để cô ta chăm sóc rót nước cho tôi thôi, cũng không phải việc nặng nhọc gì, lẽ nào cũng có thể khiến cô ta sảy thai sao?”
“Chăm sóc rót nước?” Ba Giang cười khẩy: “Cậu xem Giang Hạ là đầy tớ sao? Còn chăm sóc rót nước cho cậu? Hơn nữa, ai biết những gì cậu nói có thật không?”
“Cho dù là thật hay không, các người đánh tôi thành bộ dạng này, lẽ nào tôi kêu các người chăm sóc tôi, chịu trách nhiệm cho hành động của mình, cũng là sai sao?” Kiều Phàm hỏi ngược lại.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh