CHƯƠNG 2009
Cô còn tưởng rằng, trong này đều là thuốc viên gì đâu.
“Đây là gel gì?” Cô nhăn mũi hỏi.
Mới vừa hỏi xong, cô lại nhớ ra cái gì, vội vàng xua tay: “Xin lỗi anh Kiều, không phải tôi cố ý hỏi đâu, anh có thể không trả lời.”
Thật là, sao cô có thể bởi vì anh ta bây giờ đại phát từ bi, chỉ cô băng bó miệng vết thương của ba như thế, liền quên đi anh ta chán ghét người nhà họ Giang bọn họ nhiều như nào đâu.
Cho nên bản thân cần gì làm điều thừa, hỏi vấn đề chẳng có ý gì này.
Nhưng mà Kiều Phàm cũng giống như Giang Hạ nói như vậy, không trả lời.
Ngược lại, anh ta lên tiếng giải thích với cô: “Đây là thuốc mới, vừa nghiên cứu ra năm ngoái, là một loại thuốc dạng gel có công dụng tốt trong thúc đẩy làn da sinh trưởng, bởi vì chi phí sản xuất thấp, cho nên có thể phổ cập dùng cho cả thế giới, cho nên loại gel này giờ đã thành loại thuốc dùng cho vết thương ngoài da tốt nhất ở các bệnh viện và phòng khám lớn.”
“Thì ra là như vậy.” Giang Hạ giật mình gật đầu, trong lòng lại rất bất ngờ.
Anh ta vậy mà trả lời cô.
Anh ta nhìn qua, hình như không quá đáng như lời ba mẹ và Vy Vy nói.
Anh ta hình như rất kiên nhẫn với cô.
Đây là có chuyện gì?
Giang Hạ khó hiểu nghiêng nghiêng đầu.
Hơn nữa có một chút, không biết có phải cô cảm giác sai không, cô giống như cảm nhận được, anh ta hình như cũng không chán ghét cô, chán ghét nhà họ Giang như vậy.
Tất nhiên, rất có khả năng đây chỉ là ảo giác của cô, dù sao ba mẹ và Vy Vy không thể nào lừa cô.
Sự sợ hãi khi cô đối mặt anh ta cũng không phải giả.
Cho nên anh ta lúc trước rất quá đáng với cô, với nhà họ Giang.
Hiện tại, chỉ là tạm thời che dấu xuống thôi.
“Cô đang nghĩ gì mà mất hồn vậy?” Kiều Phàm thấy dáng vẻ Giang Hạ cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, nhịn không được mím môi nói: “Nếu giờ cô không bôi gel lên, bột cầm máu sẽ khô đó, đến lúc đó có ích lợi gì? Gel và bột cầm máu dùng kết hợp với nhau hiệu quả mới là tốt nhất.”
Bị anh ta nhắc tỉnh lại, Giang Hạ giật mình vội vàng phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng chu chu môi: “Xin lỗi, tôi bôi ngay.”
Nói xong, cô nhanh chóng cầm lấy thìa, múc gel ra, thật cẩn thận bôi lên miệng vết thương của ba Giang.
Vừa bôi vừa hỏi ba Giang: “Ba, có đau không?”
Ba Giang từ ái cười trả lời: “Không đau, trong lòng rất ấm áp.”
Ông ta chỉ vào lòng mình.
Nói thật, bôi thuốc như thế nào không đau, thuốc này đều có tác dụng phụ là kích thích miệng vết thương, lúc bôi thuốc, ông ta đều cắn răng chịu.
Nhưng mà ngọt.
Trong lòng ngọt!
Con gái bôi thuốc cho mình, còn quan tâm mình có đau hay không, trong lòng, thật sự là cảm thấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Giang Hạ nhìn nụ cười của ba Giang, lại nhìn nếp nhăn nơi khoé mắt khi ba Giang cười, cùng với mái tóc bạc, trong lòng nghẹn ngào không thôi.
Trước không nói ân oán nhà họ Giang và nhà họ Kiều, chỉ nói mấy năm nay, ba mẹ vì chuyện cô yêu Kiều Phàm, già đi rất nhiều.
Tuy rằng bây giờ cô không biết lúc bản thân yêu Kiều Phàm đã làm cái gì nhưng là cô biết, lúc cô bị Kiều Phàm làm tổn thương lòng, ba mẹ cô, họ cũng đau lòng theo.
Nói cách khác, vốn ba mẹ chỉ cần chịu đựng nỗi hận của Kiều Phàm là được rồi, nhưng bởi vì cảm tình của cô, ba mẹ lại phải chịu đựng thêm một phần tra tấn bởi đứa con gái không nên thân đem tới.
Cô, thật sự có lỗi với họ!
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh