CHƯƠNG 1951
Lúc này, Tống Vy không nói nữa.
Có lẽ, người bên đầu kia điện thoại, thật sự là Kiều Phàm.
“Vy Vy, mặc dù bây giờ Kiều Phàm vẫn chưa tới tìm chúng ta, nhưng chú biết, cậu ta nhất định sẽ tới, có lẽ bây giờ đang trên đường rồi, cho nên Vy Vy, chú thật sự không còn cách nào nữa, cháu nhờ Sếp Đường giúp chúng ta, để chúng ta nhanh chóng rời đi nơi này, được không?” Đầu kia điện thoại, ba Giang khẩn cầu nói.
Tống Vy nghe mà trong lòng không biết là cảm giác gì, gật đầu đáp: “Chú yên tâm đi, cháu sẽ liên lạc với Hạo Tuấn, mọi người đợi một chút, phía mọi người vẫn còn là đêm tối, có lẽ Phàm vẫn chưa tới, cháu sẽ nhanh chóng liên lạc với Hạo Tuấn, một khi có kết quả, lập tức thông báo cho mọi người.”
“Được được được.” Ba Giang gật đầu lia lịa: “Vậy thì xin nhờ hết vào con nhé Vy Vy, cả nhà chú thật sự không thể ở đây lâu hơn nữa, chỗ này đã bị phát hiện rồi, nếu như Kiều Phàm thật sự tìm tới đây, Giang Hạ biết phải làm sao?”
Hai vợ chồng già bọn họ thì dễ rồi, ૮ɦếƭ thì cũng chẳng sao cả.
Nhưng Giang Hạ vẫn còn trẻ, bọn họ không muốn Giang Hạ xảy ra chuyện không hay.
Tống Vy biết trong lòng ba Giang đang lo lắng điều gì, cô an ủi ông ta thêm vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.
Trần Châu Ánh nhìn cô đặt điện thoại xuống, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Vy Vy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Làm thế nào mà Kiều Phàm tìm được Giang Hạ?”
Tống Vy lắc đầu với vẻ mặt u ám: “Tạm thời thì chưa biết rõ, nhưng chắc chắn có người nói cho anh ta biết, Hạo Tuấn đứng ra giúp nhà họ Giang lẩn trốn, với thực lực của Kiều Phàm căn bản sẽ không có khả năng tìm ra được, vậy nên chỉ có một đáp án duy nhất chính là người biết tung tích của nhà họ Giang đã tiết lộ với Kiều Phàm.”
Hiện tại trong lòng cô đang nảy sinh một suy đoán táo bạo.
Có điều suy đoán này khiến lòng cô cảm thấy rất nặng nề.
Trần Châu Ánh cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi nghe Tống Vy nói vậy, cô ấy lập tức hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc nuốt nước bọt: “Vy Vy, ý của cậu là có người đã tiết lộ thông tin này, hơn nữa người đó còn đang ở bên cạnh Sếp Đường hoặc là chúng ta, phải không?”
Tống Vy cắn môi: “Không sai, tớ quả thật đang hoài nghi điều đó, đây cũng là chuyện duy nhất có thể nói rõ, nhưng hiện tại vẫn chỉ là nghi ngờ, cụ thể ra sao thì vẫn cần phải điều tra.”
“Vậy cậu mau liên lạc với Sếp Đường đi, nói cho anh ấy biết chuyện này để anh ấy cho người điều tra rõ ràng.” Trần Châu Ánh vội vàng thúc giục.
Tống Vy gật đầu, “ừ” một tiếng: “Tớ biết rồi, bây giờ tớ sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.”
Nói xong, cô lại một lần nữa cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Đường Hạo Tuấn, sau đó bấm gọi anh.
Lúc này ở trong nước, sau khi thăm An An, Đường Hạo Tuấn bước ra khỏi bệnh viện mà anh đầu tư, vừa lên xe, điện thoại trong túi anh liền vang lên.
Anh lấy điện thoại ra xem, khi nhìn thấy tên người gọi, đôi môi mỏng cong lên khẽ nở một nụ cười nhẹ.
Trình Hiệp đang lái xe nhìn thấy biểu hiện của anh từ trong gương chiếu hậu, nhịn không được liền lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc, có phải là mợ chủ gọi không?”
“Sao biết?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Trình Hiệp bật cười khanh khách: “Nhìn vẻ mặt tươi cười của anh thì biết, còn ai có thể khiến anh cười ngoại trừ mợ chủ chứ.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh