CHƯƠNG 1950
“Hạ?” Trần Châu Ánh không hiểu nhìn điện thoại cô: “Chỗ họ lúc này còn là nửa đêm đi, nửa đêm cô ấy không ngủ gọi điện thoại cho cậu làm gì? Còn nữa, sao không dùng điện thoại của mình, lại dùng điện thoại bàn gọi tới?”
“Không biết, có lẽ điện thoại có vấn đề đi, hơn nữa có lẽ cô ấy có việc nói với tớ, được rồi, dù thế nào, tớ nhận máy hỏi thử.” Tống Vy cười với cô ấy, ngón trỏ lướt màn hình điện thoại, nhận máy.
“Alo, Hạ.” Tống Vy đưa điện thoại tới bên tai, gọi một tiếng với đầu kia điện thoại.
Tuy nhiên, giọng nói bên đầu kia truyền tới lại không phải Giang Hạ, mà là một giọng nói già nua mệt mỏi: “Vy Vy, là chú.”
“Chú.” Tống Vy kinh ngạc thẳng người: “Sao chú lại gọi cho cháu? Có chuyện gì sao ạ?”
Đầu kia điện thoại, ba Giang liếc nhìn cửa phòng con gái sau lưng, bất lực thở dài: “Vy Vy, thực xin lỗi cháu, nếu không phải cả nhà chú thật sự hết cách, chú cũng không muốn liên lạc với cháu, không muốn làm phiền cháu nữa.”
Nghe thấy sự bất đắc dĩ trong lời nói của ba Giang, sắc mặt Tống Vy căng thẳng: “Chú, chú nói cho cháu biết, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Là Kiều Phàm.” Ba Giang siết chặt ống nghe, mặt ngập tràn phẫn hận: “Cậu ta tìm thấy chúng ta rồi.”
“Cái gì?” Tống Vy nghe thấy lời này, cả kinh, sắc mặt cũng thay đổi.
Trần Châu Ánh thấy vậy, vội hỏi: “Vy Vy, sao vậy?”
Tống Vy lắc đầu với cô ấy, xác nhận với đầu kia điện thoại: “Chú, chú nói thật sao? Phàm thật sự tìm thấy mọi người rồi?”
Trần Châu Ánh nghe thấy lời của cô, cũng kinh ngạc há to miệng: “Kiều Phàm tìm thấy Hạ rồi? Sao có thể?”
Tống Vy cắn môi, biểu thị cũng cảm thấy không thể nào, nhưng đây là lời ba Giang nói.
Ba Giang hẳn không đến mức lừa cô chuyện này, dù sao đây là chuyện liên quan tới an nguy của Hạ.
“Đúng vậy, cậu ta tìm thấy chúng ta rồi.” Ba Giang mệt mỏi thở dài.
Tống Vy siết chặt điện thoại: “Anh ta làm sao tìm thấy mọi người? Anh ta đã đến chỗ mọi người rồi sao?”
“Này thì không có.” Ba Giang lắc đầu: “Vừa rồi chú và dì cháu nghe thấy Hạ khóc, bèn tới hỏi tình hình, Hạ nói với chú, Kiều Phàm gọi điện thoại cho nó.”
Sắc mặt Tống Vy biến đổi: “Phàm biết số điện thoại của Hạ rồi? Chuyện này…anh ta làm sao biết?”
Phương thức liên lạc của Hạ đã thay đổi toàn bộ sau khi rời khỏi thành phố Giang, còn vì Đường Hạo Tuấn, thiết lập đủ loại hạn chế.
Cho nên, nếu không phải họ chủ động nói cho người khác biết, người khác căn bản không thể nào biết số điện thoại của Hạ là bao nhiêu.
Cho nên, Kiều Phàm rốt cuộc làm sao biết?
Ba Giang xoa mi tâm đáp: “Cụ thể chúng ta cũng không biết, Hạ cũng không rõ, nó chỉ nói Kiều Phàm đột nhiên gọi điện thoại cho nó, cho nên chú đoán, nhất định là có người nói cho Kiều Phàm biết, nếu không cậu ta không thể nào biết số điện thoại của Hạ chính xác như vậy.”
“Nói thì nói vậy, nhưng chú, chú chắc chắn thật sự là Phàm sao? Hạ bây giờ đã quên Phàm rồi, cô ấy cỏ thể nào nhận nhầm rồi không?” Tống Vy hi vọng hỏi.
Trần Châu Ánh ở bên cạnh liên tục gật đầu: “Quả thật có khả năng này.”
Tuy nhiên, ba Giang bên đầu kia điện thoại lại cười khổ: “Vy Vy, chú biết ý của cháu, thực không giấu diếm, chú và dì cháu cũng từng nghi ngờ có phải Hạ nhầm rồi không, nhưng Hạ rất chắc chắn nói nó tuyệt đối không nhầm, người đó quả thực là Kiều Phàm, Hạ nói, nó nghe thấy giọng cậu ta, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi, chú nghĩ, một người dù đã quên đối phương là ai, nhưng cảm giác với đối phương vẫn tồn tại, nếu đối phương thật sự không phải Kiều Phàm, phản ứng của Hạ, không thể nào rõ ràng như vậy.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh