Chương 1927

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 1927

Ở không xa, trên cầu thang, Trần Châu Ánh cầm ly cà phê không đứng đó, hời hợt nhìn đôi nam nữ thân mật trên sofa, xuống không được, lên không xong.

Hai vợ chồng này có cho người ta sống không đây?

Lúc không ở bên nhau, cả ngày không ngừng nấu cháo điện thoại, em muốn đi anh muốn tới, khiến người ta nghe nổi cả da gà, cẩu lương đầy miệng.

Bây giờ gặp mặt rồi, thì như trẻ con liền thể, đến đâu cũng không rời, tìm được cơ hội liền thân mật.

Bây giờ không phải sao, trên sofa phòng khách liền hôn môi, có còn cho cẩu độc thân sống không?

Trần Châu Ánh nhìn đôi nam nữ ấy còn chưa dừng lại, ngược lại có tính toán tiến thêm một bước, con ngươi trợn to, vội nhìn lên lầu, thấy trên lầu không có ai, mới thở phào một hơi, mở miệng: “Dừng!”

Trên sofa, đôi nam nữ nghe thấy giọng cô ấy lập tức dừng lại.

Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, cau mày không vui nhìn Trần Châu Ánh, rõ ràng bất mãn cô ấy đột ngột lên tiếng cắt ngang họ.

“Cô tốt nhất cho tôi một lý do hợp lý!” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.

Dưới người anh, Tống Vy cũng tỉnh táo lại, vội đẩy người đàn ông trên người ra, ngồi dậy, đầu tiên là nhìn Trần Châu Ánh một cái, sau đó đỏ mặt chỉnh trang tóc tai quần áo, ngượng ngùng hỏi: “Châu Ánh, sao cậu xuống rồi?”

Trần Châu Ánh vốn còn đang sợ Đường Hạo Tuấn, nghe thấy giọng Tống Vy, lập tức chuyển ánh mắt, né tránh ánh mắt lạnh lẽo ấy của Đường Hạo Tuấn, nhìn Tống Vy, liếc trắng mắt đáp: “Sao tớ lại xuống? Tớ bận xong xuống uống nước, kết quả vừa xuống đã nhìn thấy hai vợ chồng cậu trên sofa cái đó, tớ nói này Vy Vy, tớ biết cậu và Sếp Đường tình cảm tốt, lúc nào cũng muốn thân mật, nhưng cũng suy nghĩ một chút cảm thụ của cẩu độc thân bọn tớ đi, đây là trường hợp công cộng đấy!”

“Xin lỗi.” Tống Vy bị cô ấy nói vậy, mặt càng đỏ.

Điểm này, cô quả thực không nghĩ tới.

Nhưng cũng trách Đường Hạo Tuấn muốn hôn cô, hôn cô cũng chìm sâu vào, không nghĩ tới những chuyện khác.

Đường Hạo Tuấn ôm eo Tống Vy, lạnh lùng nhìn Trần Châu Ánh: “Dù là trường hợp công cộng, cô cũng có thể xem như không nhìn thấy gì, không phải sao?”

Khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật: “Sếp Đường, tôi đương nhiên cũng muốn xem như không nhìn thấy gì rồi, nhưng tòa biệt thự này không phải chỉ có ba người lớn chúng ta, còn có hai đứa bé đấy, nếu chỉ có ba chúng ta, hai người cởi sạch tôi cũng xem như không nhìn thấy, nhưng còn có trẻ con, lỡ hai người tiến thêm một bước, vừa khéo mấy đứa nhỏ xuống thì làm sao?”

Lời này lập tức đánh thức Tống Vy.

Cô ngồi thẳng dậy: “Đúng vậy, còn có đám trẻ đâu.”

“Cho nên ấy, tôi mới kêu hai người dừng lại mà, lỡ vừa rồi người xuất hiện ở đây không phải tôi, mà là hai đứa bé, vợ chồng hai người xấu hổ biết bao.” Trần Châu Ánh gật đầu nói.

Tống Vy nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Đều trách anh!”

Đường Hạo Tuấn nhướn mày, cười một tiếng: “Được, đều trách anh.”

“Hừ!” Tống Vy quay đầu lại, không để ý tới anh, nhìn sang Trần Châu Ánh: “Châu Ánh, cảm ơn cậu vừa rồi nha.”

Nếu vừa rồi không phải Trần Châu Ánh đột ngột xuất hiện, gọi tỉnh vợ chồng họ.

Nói không chừng cô và Đường Hạo Tuấn thật sự sẽ không chút cố kỵ gì đó.

Dù sao ở trong trạng thái đó, thật sự rất khó nhớ tới những chuyện khác.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc