CHƯƠNG 1924
“Anh bớt nói linh tinh đi, chuyện này không thể nào!” Kiều Phàm như chịu kích thích cực lớn, chợt bắt lấy cổ áo Đường Hạo Minh, sắc mặt hung ác đáng sợ.
Tài xế lái xe thấy vậy, dừng xe lại, muốn rút súng.
Đường Hạo Minh liếc thấy, nhấc tay, ngăn cản động tác tài xế.
Tài xế có chút không hiểu: “Ông chủ…”
“Lái xe!” Đường Hạo Minh cau mày nói.
Đối mặt với thái độ không cho phép chen mồm của anh ta, cuối cùng vẫn là đáp ứng, ánh mắt hung ác nhìn Kiều Phàm một cái, quay đầu lại, tiếp tục khởi động xe.
Đường Hạo Minh không hề cảm thấy sợ hãi vì bị Kiều Phàm bắt lấy, ngược lại còn giễu cợt nhìn Kiều Phàm: “Thế nào? Bị tôi nói trúng thẹn quá hóa giận rồi? Kiều Phàm, anh cũng chỉ có chút bản lĩnh này, thừa nhận mình yêu Giang Hạ có gì không tốt?”
“Tôi nói rồi, tôi không yêu Giang Hạ, tôi không thể nào yêu cô ta!” Huyệt thái dương Kiều Phàm giật giật, giọng âm trầm gầm lên.
Đường Hạo Minh đẩy anh ra, giải cứu cổ áo mình trong tay anh, khẽ vỗ vỗ, vuốt phẳng nếp nhăn: “Anh không thừa nhận cũng không còn cách nào, nhưng đây chính là sự thực, anh yêu Giang Hạ, anh xem Tống Vy thành thế thân của Giang Hạ, vì Tống Vy của sáu năm trước rất giống Giang Hạ của mười mấy năm trước, đương nhiên, điều tôi nói không chỉ là vẻ ngoài, mà là tính cách, Tống Vy sáu năm trước dịu dàng hoạt bát, giống hệt Giang Hạ trước khi nhà anh xảy ra biến cố, anh luôn yêu Giang Hạ, nhưng trong lòng lại không muốn tiếp nhận sự thật mình yêu cô ta, cho nên liền chuyển dời phần tình cảm này với Giang Hạ lên người Tống Vy có tính cách rất giống Giang Hạ trước đây.”
“Sẽ không, tuyệt đối không phải như vậy.” Mắt Kiều Phàm đỏ bừng lắc đầu.
Đường Hạo Minh xoa trán: “Chuyện tới bây giờ, anh còn phủ nhận, vậy tôi hỏi anh, nếu anh không yêu Giang Hạ, tại sao anh lại thường xuyên tẩy não cô ta, khiến cô ta luôn yêu anh sâu sắc, không thể quên anh?”
Ánh mắt Kiều Phàm lóe lên, cười lạnh: “Tôi làm vậy chỉ là vì tra tấn cô ta mà thôi, cô ta đã yêu tôi, vậy tôi sẽ lợi dụng tình cảm để ђàภђ ђạ cô ta, đạt được mục đích trả thù, không phải rất bình thường sao?”
“Không, anh căn bản không phải đang báo thù cô ta, cũng không phải tra tấn cô ta, anh biết bản thân luôn không hồi đáp và lạnh nhạt sẽ khiến cô ta lạnh lòng, từ đó từ bỏ anh, ở bên người đàn ông khác, anh không cách nào tiếp nhận điều này, cho nên anh luôn tẩy não cô ta, khiến cô ta luôn không thể quên anh, càng lún càng sâu, sau đó lại vì không cách nào rút ra được mà đau khổ, nói trắng ra, anh chính là sợ một ngày nào đó cô ta đột nhiên không yêu anh nữa.” Đường Hạo Minh khinh miệt nhìn anh nói.
Tóm lại, đối với cách làm này của Kiều Phàm, anh ta thật sự nhìn không quen.
Rất mất mặt đàn ông.
Thừa nhận bản thân yêu Giang Hạ có gì không tốt?
Thừa nhận bản thân không hận Giang Hạ thì có gì?
Nói cho cùng, chỉ là nhu nhược mà thôi.
“Không thể nào!” Kiều Phàm còn đang phủ quyết lời của Đường Hạo Minh, nắm tay siết quá chặt, dẫn tới cánh tay cũng khẽ run lên: “Những điều này đều là giả, Đường Hạo Minh, điều anh nói đều là giả, anh bớt dùng những lời này để kích thích tôi đi, anh cho rằng tôi sẽ tin sao? Tôi nói cho anh biết, một câu tôi cũng sẽ không tin!”
Đường Hạo Minh khẽ cười một tiếng: “Tùy anh, đây là chuyện của anh, tôi chỉ nói cho anh biết chân tướng sự việc mà thôi, anh có tiếp nhận hay không cũng là chuyện của anh, nhưng nếu anh cứ tiếp tục lừa mình dối người như vậy, hi vọng sau này anh đừng hối hận.”
“Hối hận?” Kiều Phàm âm trầm híp mắt: “Tôi trước nay chưa từng lừa mình dối người, càng sẽ không hối hận.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh