CHƯƠNG 1917
Mặt Tống Vy lập tức đỏ bừng lên.
Người đàn ông này, càng lúc càng không còn dáng vẻ lạnh lùng như trước nữa mà ngược lại mồm mép càng lúc càng lanh lợi.
Tóm lại, cái miệng này rất biết chọc người đó.
Còn không phải sao, một câu em ăn rất đáng yêu liền có thể khiến cô mặt đỏ bừng, tim đập loạn cơ mà.
“Anh…ai dạy anh mấy câu này thế hả.” Tống Vy có chút dở khóc dở cười nhìn anh: “Lúc trước có bao giờ thấy anh nói mấy câu kiểu này đâu.”
“Không ai dạy cả, anh tự nói đấy.” Đường Hạo Tuấn mỉm cười.
Tống Vy buồn cười: “Xem ra dáng vẻ lạnh lùng trước kia là giả vờ à, thật ra miệng anh ngọt lắm chứ gì.”
Đường Hạo Tuấn cong môi: “Miệng anh chỉ ngọt với em thôi.”
“Hứ, nếu anh dám nói mấy lời ngọt ngào này với người khác thì em bỏ anh.” Tống Vy siết chặt tay nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Chắc chắn sẽ không, cả đời này em đừng nghĩ tới chuyện bỏ được anh.”
Nói rồi, anh vươn tay đặt lên gáy cô rồi kéo cô về phía mình, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Tống Vy trợn tròn mắt, cô hơi sững người. sau đó thả lỏng để mặc anh cạy môi mình ra.
Sau khi hôn một lúc, anh mới thoả mãn buông cô ra.
Tống Vy vội đứng thẳng người, nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi: “Em vừa ăn mà anh lại hôn em, anh không chê bẩn à?”
“Sao lại chê bẩn?” Đường Hạo Tuấn lại nhấp một ngụm cà phê: “Chúng ta đã từng trao đổi nước bọt rồi, chút chuyện này có là gì đâu.”
Mặt Tống Vy càng đỏ hơn: “Mặc kệ anh đấy.”
Sau đó cô cúi đầu tiếp tục ăn.
Đường Hạo Tuấn vẫn nhìn cô chằm chằm quyết không dời mắt.
Tống Vy giả vờ không biết, cứ mặc kệ anh nhìn.
Nhìn đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào. Hơn nữa, người nhìn là người đàn ông của cô chứ có phải người khác đâu.
Anh nhìn cô chứng tỏ anh để ý đến cô.
Tống Vy cứ tự tẩy não như thế, dần dần, cô cũng quen với việc bị Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm, thậm chí có lúc cô còn quay sang nhìn anh.
Anh cũng không tức giận mà chỉ cười cười nhìn cô. Thỉnh thoảng Đường Hạo Tuấn còn vươn tay lau vụn bánh trên khoé môi cô, động tác vừa dịu dàng vừa tràn ngập sự cưng chiều.
Lúc này, điện thoại của Đường Hạo Tuấn bỗng reo lên.
Anh không đặt tay lên lưng ghế của Tống Vy nữa, sau đó lấy điện thoại ra rồi nhìn một cái. Hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
Thấy thế, Tống Vy cũng không ăn nữa, cô quan tâm hỏi: “Sao thế, ai gọi vậy?”
“Trình Hiệp.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Sau khi tới đây, anh đã cho Trình Hiệp nghỉ hai ngày để cậu ta có thời gian ở bên cạnh Hạ Bảo Châu. Theo lý mà nói thì hai ngày nay cậu ta không phải đi làm nên không cần gọi cho anh chứ.”
“Vậy nên nếu lúc này anh ấy gọi cho anh thì chắc chắn đã có chuyện quan trọng xảy ra.” Tống Vy tiếp lời: “Được rồi, anh mau nghe máy đi.”
Cô vội giục.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh