Chương 1901

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 1901

Cũng có thể.

Nhưng nguyên nhân này tuyệt đối không phải là nguyên nhân quan trọng nhất.

Đối với Kiều Phàm mà nói, cho dù trong lòng biết nhà họ Giang là ân nhân, nhưng trên lý trí anh ta lại không thể chấp nhận, nếu không thì Phàm cũng sẽ không cố chấp ôm lấy mối hận khó hiểu này lâu như thế.

Nhưng mà bây giờ, xem ra nguyên nhân chân chính cũng là bởi vì Kiều Phàm thích Giang Hạ, cho nên mới không thật sự ra tay với nhà họ Giang.

Có điều là Kiều Phàm thích Giang Hạ từ khi nào chứ?

Trước đó, Kiều Phàm còn nói là mình thích Tống Vy, đồng thời còn vì Tống Vy mà nổi điên cầm dao đâm anh…

“Hạo Tuấn, cậu đang nghĩ gì vậy?” Mạnh Ngọc nhìn nét mặt của Đường Hạo Tuấn thay đổi liên hồi, anh ta tò mò hỏi.

Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đang cảm thấy Kiều Phàm rất buồn cười, miệng thì nói hận Giang Hạ, nhưng mà lại yêu đối phương.”

“Đúng là rất buồn cười, nhưng mà cũng rất đáng buồn.” Mạnh Ngọc thở dài: “Kiều Phàm của hiện tại rất giống với tôi của trước kia.”

“Cậu có ý gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.

Mạnh Ngọc đẩy đẩy kính mắt, cảm khái nói: “Tôi của quá khứ vẫn yêu Giai Nhi, bởi vì không có can đảm mà không dám tỏ tình với Giai Nhi, khiến Giai Nhi càng ngày càng yêu cậu, bản thân cũng trở nên điên dại, sau đó mới làm ra những chuyện như thế. Mà tình huống của Kiều Phàm có hơi khác với tôi, đó chính là ngoại trừ việc anh ta không có dũng khí đối mặt với cái ૮ɦếƭ của ba mẹ mình, anh ta còn không biết người mình thật sự yêu là ai. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ có kết cục giống như tôi, đau đớn mất đi tình yêu, cái gì cũng không còn.”

“Vậy thì đáng đời anh ta.” Đường Hạo Tuấn thản nhiên nói: “Là một người trưởng thành, nhưng lại không có đủ suy nghĩ để đối mặt với hiện thực, thậm chí còn không biết người mình yêu là ai, người như thế này có mất đi tất cả thì mới là bình thường.”

Nói xong, anh nhanh chân đi vào thang máy.

Mạnh Ngọc không đi cùng anh, đứng yên tại chỗ nhìn Đường Hạo Tuấn rời đi, thở dài trong lòng.

Hạo Tuấn nói đúng, là một người trưởng thành lại không có can đảm, không có tư tưởng, có mất đi tất cả, đúng là rất bình thường, cũng không đáng tiếc.

Kiều Phàm là như thế, anh ta cũng vậy.

Anh ta vẫn luôn suy nghĩ nếu như năm đó anh ta có can đảm, có phải là bây giờ anh ta và Giai Nhi đã không giống như vậy nữa?

Cho dù trong tay Giai Nhi đã dính máu tươi, kết quả cuối cùng vẫn là tử hình, nhưng ít nhất anh ta và Giai Nhi đã từng yêu nhau, trải qua một đoạn tình cảm chân thật nhất, mà không phải là cả hai bên đều đau khổ.

Có lẽ, đây chính là báo ứng.

Mạnh Ngọc ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, trên gương mặt trẻ trung đáng yêu đã không còn sự xuất hiện của nụ cười làm cho người ta cảm thấy ấm áp như ánh nắng ban mai, còn lại cũng chỉ có chua chát và đau khổ.

Ở một bên khác, Đường Hạo Tuấn trở về xe không lâu, Trình Hiệp liền dẫn Hạ Bảo Châu đến.

“Tổng giám đốc, có thể cho Bảo Châu lên xe được không, người đại diện của cô ấy có việc không đến được, trợ lý đến đón cô ấy lại bị kẹt xe ở trên đường, có lẽ là lâu lắm mới có thể đến nơi. Cho nên, tôi muốn đưa cô ấy về nhà trước.” Trình Hiệp nhìn người đang ngồi ở phía sau rồi hỏi.

Hạ Bảo Châu cũng làm một hành động xin nhờ: “Sếp Đường, giúp tôi một chút đi. Anh yên tâm, tôi sẽ không để Hiệp làm chậm trễ công việc của anh, Hiệp nói là trước tiên đưa anh đến đó, sau đó lại đưa tôi về nhà.”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc