CHƯƠNG 1889
“Anh nói thôi miên ấy hả?” Tống Vy nhanh chóng kịp phản ứng lại.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Thôi miên để Giang Hạ quên đi Kiều Phàm, vậy thì đương nhiên kiểm soát tinh thần cũng đã bị thôi miên xóa đi, Giang Hạ của hiện tại chính là Giang Hạ ngây thơ nhất, thuần khiết nhất.”
Nghe anh nói như thế, Tống Vy lập tức yên tâm hơn: “Anh nói không sai, nhưng mà rốt cuộc Phàm có kiểm soát tinh thần Hạ hay không, em vẫn muốn hỏi cho rõ ràng. Ngoại trừ cái đó ra, còn có chuyện Phàm đưa Hải Dương đi khiến cho Hải Dương gặp tai nạn giao thông, còn đốt cả xưởng của em, em cũng muốn hỏi cho rõ.”
“Đương nhiên.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Hai vợ chồng nói chuyện video một lúc lâu, thẳng cho đến khi điện thoại của Tống Vy không còn pin nữa, lúc này mới lưu luyến không rời mà cúp máy.
Ngày hôm sau, Tống Vy thức dậy đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu ăn sáng với Trần Châu Ánh.
Đại Vệ đi vào: “Mợ chủ, trợ lý Trình kêu tôi thông báo với mợ là Hàn Thư đã bị đưa đi rồi.”
“Nhanh như vậy à?” Tống Vy dừng động tác trong tay.
Trần Châu Ánh cũng vểnh tai lắng nghe.
Đại Vệ gật đầu: “Lúc mợ kêu chúng tôi đi bắt người thì ngày hôm đó đã bắt ngay, vẫn bị chúng tôi nhốt ở một chỗ, đến ngày hôm qua trợ lý Trình gọi điện thoại tới kêu chúng tôi đưa người đi, chúng tôi mới đưa người đi.”
“Vậy các anh đưa người đi đâu rồi?” Trần Châu Ánh hỏi.
Đại Vệ trả lời: “Châu Phi.”
“Phốc, khục khục…” Trần Châu Ánh nghe thấy hai chữ này, thật sự nhịn không được mà ho khan, một lúc lâu sau mới khôi phục lại, hoảng sợ nói: “Cái gì, châu Phi hả?”
“Đúng vậy.”
“Không phải là tổng giám đốc của các anh cho người đưa Hàn Thư qua đó đào khoáng đó chứ?” Khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật, thăm dò hỏi thử.
Trên mặt Đại Vệ xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Sao cô biết thế?”
“Quả nhiên đúng là như vậy.” Trần Châu Ánh nâng trán: “Bởi vì người trong hào môn rất thích đưa người đến chỗ đó, không phải là đào khoáng thì làm gái, dù sao người bị đưa đến đó cả đời cũng không thể trở về, quãng đời còn lại chỉ có thể ở đó bị tra tấn cho đến ૮ɦếƭ.”
Tống Vy giật mình: “Hóa ra là như vậy, nhưng mà Hạo Tuấn làm tốt đó, như thế này tôi cũng không còn lo lắng Hàn Thư sẽ xuất hiện trước mặt tôi rồi lại gây ra chuyện xấu.”
“Cũng đúng.” Trần Châu Ánh gật đầu.
Mặc dù cô ấy và Hàn Thư không ân oán, không thù hằn gì với nhau, nhưng mà chỉ dựa vào việc Hàn Thư không phải là người tốt, cô cảm thấy Hàn Thư bị đưa đi cũng không có vấn đề gì.
Còn nếu như để Hàn Thư ở đâu đó, như Vy Vy đã nói, một ngày nào đó cô ta sẽ quay lại, nói không chừng sẽ gây ra không ít chuyện đây.
“Được rồi, Đại Vệ, anh đi xuống trước đi, nói với trợ lý Trình là tôi biết hết rồi.” Tống Vy cười nói với Đại Vệ.
Đại Vệ gật đầu: “Vâng thưa mợ chủ, vậy tôi đi trước đây.”
“Đi đi.” Tống Vy phất phất tay.
Sau khi Đại Vệ đi khỏi, Trần Châu Ánh duỗi lưng một cái: “Bây giờ tốt rồi, sau này không cần phải lo lắng có người đột nhiên nhảy ra ngán đường chúng ta.”
Tống Vy đáp lời: “Đúng vậy, bớt một chuyện, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh