CHƯƠNG 1882
“Hạ, trước tiên con nói cho mẹ biết đi, sao con lại biến thành như thế này?” Mẹ Giang nâng mặt Giang Hạ lên, không trả lời mà hỏi ngược lại.
Giang Hạ chớp chớp mắt: “Cái gì mà biến thành như thế này chứ, con vẫn luôn là như thế này mà.”
“Cái gì?” Mẹ Giang ngơ người: “Vẫn luôn như thế này à?”
Không phải là sau khi Hạ bị kích thích, tính cách quay trở về lúc mười mấy tuổi đó chứ?
Nghĩ đến đây, mẹ Giang vội vàng hỏi: “Hạ, bây giờ con mấy tuổi rồi?”
“Hả?” Giang Hạ sửng sốt: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi con cái này?”
“Con mau trả lời mẹ đi, con có biết là con bao nhiêu tuổi không?” Mẹ Giang lắc lắc bả vai Giang Hạ thúc giục cô.
Giang Hạ bị bà lắc lắc đến choáng đầu, mở miệng trả lời: “Hai mươi bảy tuổi.”
Mẹ Giang dừng lại: “Con biết mình hai mươi bảy tuổi?”
Giang Hạ dở khóc dở cười: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy, mẹ tưởng con bị thần kinh hả, ngay cả mình bao nhiêu tuổi cũng không biết?”
Mẹ Giang không nói chuyện.
Bà đúng là cho rằng con gái mình bị kích thích khiến tính cách và trí thông minh quay về lúc mười mấy tuổi, quên mất số tuổi thật sự của mình.
Nhưng mà bây giờ xem ra hình như không giống như bà nghĩ.
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ làm sao thế?” Giang Hạ khó hiểu nhìn mẹ Giang.
Mẹ Giang tức giận trừng cô: “Con còn hỏi mẹ làm sao nữa hả, mẹ nên hỏi con mới đúng đó. Hạ, sao tâm trạng con lại trở nên tốt như thế?”
Nghe nói như thế, Giang Hạ mỉm cười: “Mẹ nói chuyện này hả, quên đi một vài người và một vài chuyện khiến con không vui, đương nhiên tâm trạng sẽ tốt hơn rồi.”
“Quên đi chuyện và người khiến mình không vui?” Mẹ Giang ngẩn ngơ.
Con gái nói vậy là sao?
Nếu như bà đoán không sai, người và việc khiến Hạ không vui đều là do Kiều Phàm làm ra.
Kiều Phàm khiến Hạ không vui, còn làm ra chuyện khiến người khác phải khổ sở, là việc kêu Hạ bỏ con, cho nên Hạ mới nói quên đi Kiều Phàm và quên đi chuyện Kiều Phàm kêu con bé phá thai?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Nhưng mà lông mày mẹ Giang vẫn nhíu chặt.
Bởi vì bà không biết cái quên mà Hạ nói rốt cuộc là quên theo ý đó, hay là quên cái gì.
Nghỉ đến đây, mẹ Giang thăm dò hỏi: “Hạ, con quên bằng cách nào, con đã quên đi cái gì.”
Giang Hạ chớp chớp mắt: “Thì con đã quên người đó rồi, cũng quên đi những chuyện mà người đó gây ra cho con, bao gồm cả những chuyện quá đáng.”
“Người đó là ai.” Mẹ Giang nhìn cô.
Giang Hạ ngồi xuống ghế: “Hình như tên là Kiều Phàm gì gì đó, để con xem xem có phải là cái tên này không.”
Nói rồi, cô lại kéo ngăn kéo ra, tìm kiếm cái gì đó ở bên trong ngăn kéo.
Sắc mặt mẹ Giang hoàn toàn thay đổi.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh