“Đi, tới bếp, bảo người giúp việc nấu ít đồ ăn.” Đường Hạo Tuấn nói xong thì nắm tay của Tống Vy, đi về phía nhà bếp.
Tống Vy cũng không từ chối.
Dù sao bây giờ cách giờ cơm tối còn có chút thời gian, cô đã đói rồi, có thể làm chút đồ ăn, ăn lót dạ trước.
Buổi tối, nhân lúc Đường Hạo Tuấn đang tắm, Tống Vy đi ra khỏi phòng, đi tới phòng của hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ một đứa nằm trên giường xem phim, một đứa ngồi trên thảm, trong tay cầm gamepad đang chơi game.
Nhìn thấy Tống Vy đi vào, hai đứa trẻ mau chóng để ipad và gamepad trong tay xuống, ngọt ngào gọi một tiếng: “Mẹ.”
Tống Vy nghe thấy giọng nói non nớt của tụi trẻ, trái tim hòa tan, đồng thời trong lòng cũng có một chút chờ mong, An An đến lúc đó cũng gọi cô là mẹ.
“Còn chưa ngủ sao?” Tống Vy đóng cửa phòng rồi đi tới.
Cô đi tới bên giường trước, xoa cái đầu nhỏ của Dĩnh Nhi, sau đó lại nhìn sang Hải Dương: “Đã 10 giờ rồi, đừng chơi game nữa, Dĩnh Nhi cũng vậy, ngủ sớm một chút, đừng xem hoạt hình nữa.”
“Con biết rồi mẹ.” Hai đứa trẻ đều rất nghe lời, cô nói như nào thì chúng làm như vậy.
Vậy là, một đứa tắt game, một đưa tắt phim.
“Mẹ, ba đâu?” Tống Dĩnh Nhi liếc nhìn về phía cửa, không nhìn thấy bóng dáng của Đường Hạo Tuấn, có chút tiếc nuối mà hỏi.
Tống Vy khẽ mỉm cười đáp: “Ba đang tắm, cho nên mẹ nhân lúc này qua thăm hai đứa.”
“Mẹ có chuyện gì nhỉ.” Tống Hải Dương nhìn Tống Vy hỏi.
Tống Vy ngạc nhiên: “Con làm sao mà biết?”
Tống Hải Dương khoanh hai cái tay nhỏ, dáng vẻ như trinh thám: “Bởi vì lúc bình thường, mẹ đều sẽ không qua đây, càng sẽ không qua vào lúc ba đi tắm, cho nên bây giờ mẹ qua đây, chắc chắn có chuyện gì đó tìm bọn con, không, nói chính xác, chắc là tìm con.”
Cậu bé nâng cằm lên, dáng vẻ kiêu ngạo.
Tống Dĩnh Nhi không vui mà bĩu môi: “Anh thật tự luyến, mẹ nói không chừng là đến tìm Dĩnh Nhi, ai nói nhất định là đến tìm anh chứ, có đúng không mẹ?”
Cô bé lắc cánh tay của Tống Vy, hy vọng Tống Vy đứng về phía cô bé.
Tống Vy thấy hai đứa trẻ ghen nhau, có chút dở khóc dở cười, đang muốn nói chuyện thì Tống Hải Dương tranh nói trước: “Mẹ chắc chắn là tìm anh, anh thông minh hơn em, còn có thể giúp mẹ, mà em cái gì cũng không được.”
Lời này lập tức khiến Tống Dĩnh Nhi đau lòng, cái miệng nhỏ chợt méo đi, hốc mắt đỏ lên, vội vàng nói: “Anh trai xấu, nói Dĩnh Nhi ngốc, Dĩnh Nhi ngốc chỗ nào chứ? Dĩnh Nhi không hề ngốc, Dĩnh Nhi cũng có thể giúp được mẹ, có phải không mẹ?”
Thấy con gái sắp khóc, Tống Vy rất đau lòng, vội vàng ôm cô bé vào trong lòng, lau nước mắt cho con gái rồi dỗ: “Phải, Dĩnh Nhi cũng có thể giúp được mẹ, Dĩnh Nhi không hề ngốc tí nào, Dĩnh Nhi cũng rất thông minh.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh