CHƯƠNG 1836
Hai người vừa hôn vừa lùi tới giường.
Nơi đi qua, thỉnh thoảng có quần áo rơi xuống.
Đêm hôm đó, hai người rất điên cuồng, gần như cả một đêm không ngủ, cho tới sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Đường Hạo Tuấn mới tha cho Tống Vy, để cô ngủ.
Mà bản thân Đường Hạo Tuấn không những không buồn ngủ, ngược lại tinh thần tràn trề dựa vào đầu giường, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn người phụ nữ trong lòng, bàn tay lớn cũng nhẹ nhàng vuốt vẻ tóc và phần mặt của cô, tình cảm lộ ra qua động tác, che cũng không che được.
Một lúc sau, Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng lấy tay của Tống Vy để trên eo của mình ra, sau đó vén chăn xuống giường, đi về phía phòng tắm.
Đợi sau khi vệ sinh cá nhân xong thì đã là 7 giờ rồi.
Đường Hạo Tuấn mặc áo choàng tắm thoải mái từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa đi về phía giường.
Đi tới cạnh giường, sau khi anh kéo chăn cho Tống Vy, cầm điện thoại để ở đầu giường, gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi rất nhanh đã có người nghe máy: “Sếp Đường.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Cuộc thi đấu hôm nay hoãn tới buổi chiều, không sao chứ?”
Người ở đầu dây bên kia tuy không biết anh tại sao lại đưa ra quyết định như vậy, nhưng vẫn lắc đầu trả lời: “Đương nhiên không sao rồi.”
Chỉ là hoãn tới chiều, đâu phải hủy bỏ, cho nên sẽ không ảnh hưởng tới quá trình thi đấu của bọn họ.
Với lại, thi đấu mỗi ngày, cũng chỉ là 4-5 tiếng mà thôi.
Cho nên đặt vào buổi chiều, cũng được.
“Vậy thì tốt, vậy làm phiền ông thông báo cho tuyển thủ tham gia cuộc thi, đổi thời gian thành buổi chiều.” Đường Hạo Tuấn lau tóc nói.
Người ở đầu dây bên kia gật đầu: “Được thưa sếp Đường.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng rồi cụp máy.
Anh kêu ban tổ chức thay đổi thời gian là vì để Tống Vy có thể ngủ thêm một lúc.
Tối qua mệt ૮ɦếƭ cô rồi, không nghỉ ngơi đủ, làm sao làm việc được.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn cúi người, hôn một cái lên trán của Tống Vy, sau đó đi sấy tóc.
Đợi khi anh sửa soạn cho mình xong đi xuống tầng thì đã là 8 giờ rồi.
Trần Châu Ánh đã trở về rồi, đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, mỗi bên ôm một đứa trẻ, đang xem hoạt hình với hai đứa trẻ, cười nói vui vẻ.
Nghe thấy động tĩnh xuống tầng của Đường Hạo Tuấn, Trần Châu Ánh buông hai đứa trẻ ra, xoay đầu nhìn: “Sếp Đường, chào buổi sáng.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, biểu thị sự đáp lại.
Hai đứa trẻ nhảy xuống sô pha, chạy về phía anh, mỗi đứa ôm một chân của anh, ngửa cái đầu nhỏ lên nhìn anh: “Ba.”
“Ngoan!” Đường Hạo Tuấn mỉm cười xoa đầu hai đứa trẻ: “Hai đứa dậy từ khi nào?”
“Được một lúc rồi ạ.” Tống Hải Dương trả lời: “Dĩnh Nhi đói rồi, cho nên con dẫn Dĩnh Nhi đi xuống.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh