Đường Hạo Tuấn không trả lời, sắc mặt u ám, kéo cô đi về phía trước.
Đi đến trước thang máy, cửa thang máy mở ra.
Đường Hạo Tuấn nhìn những người khác ở trong thang máy, đôi mắt lạnh lùng nheo lại: “Ra ngoài!”
Những người ở trong thang máy từ khí thế lộ ra ở quanh người anh đoán được anh không dễ chọc vào, vì vậy không dám có ý kiến, lần lượt từ trong thang máy đi ra.
Rất nhanh, trong thang máy đã trống rỗng, Đường Hạo Tuấn kéo Tống Vy đi vào, ném cô vào tường thang máy, sau đó đóng cửa thang máy lại.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Đường Hạo Tuấn quay người lại, dồn Tống Vy vào góc: “Tôi đã nói với em, Kiều Phàm không phải là người tốt đẹp gì, bảo em cách anh ta xa một chút, em lại không nghe!”
Tống Vy rủ mí mắt xuống, không nói gì, chỉ đẩy anh, muốn đi ra khỏi góc thang máy.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nắm lấy tay cô, khiến cô không thể đẩy được nữa, tay còn lại giống như Kiều Phàm lúc này, nắm lấy cằm cô, dùng ngón tay cái chà mạnh lên môi cô.
Môi của Tống Vy vốn dĩ đã bị Kiều Phàm cắn một cái, hơi bị rách xa, giờ lại bị Đường Hạo Tuấn chà như vậy, đau đến mức nhíu mày.
“Anh làm gì vậy?” Cô không kiềm chế được cắn một cái vào ngón tay của anh.
Đường Hạo Tuấn dừng động tác lại, rủ mắt nhìn môi cô: “Bẩn!”
Trái tim Tống Vy co rút lại, theo bản năng nhả răng ra, buông ngón tay của anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.
Bẩn?
Anh đang nói cô bẩn?
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy sự bi thương lóe lên trong mắt Tống Vy, biết lời nói của mình khiến cô hiểu nhầm, sau khi đôi môi mỏng mím lại, nâng cao cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tống Vy sững sờ.
Đường Hạo Tuấn nhân cơ hội này, quấn quýt với lưỡi của cô.
Cuối cùng Tống Vy cũng hoàn hồn lại, vai dựng thẳng lên, trợn tròn mắt, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng nhìn tóc mai hoàn mỹ của người đàn ông, quên cả vùng vẫy.
Đến tận khi thang máy “ding” một tiếng, Đường Hạo Tuấn mới buông cô ra, cô mới mơ màng phát ra âm thanh: “Anh….”
“Giúp em làm sạch.” Ngón tay cái của Đường Hạo Tuấn lau khóe miệng cô.
Làm sạch?
Tống Vy sững sờ, sau đó mới hiểu ra, làm sạch mà anh nói là giúp cô loại bỏ dấu vết mà Kiều Phàm để lại.
Vì vậy, anh nói bẩn cũng là chỉ Kiều Phàm, là không phải là cô! Anh để ý điều này như vậy, là đang ghen sao? Trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, Tống Vy chạm vào môi mình, kìm nén sự hi vọng trong иgự¢: “Tại sao muốn hôn tôi?” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên, vẫn không trả lời, đút tay vào túi quần đi ra khỏi thang máy.
Tống Vy cắn môi dưới, có chút không cam lòng đuổi theo: “Đường tổng, có lẽ anh không phải là người sẽ tùy tiện hôn người khác đúng không? Tôi nghe trợ lý Trịnh nói, anh có bệnh sạch lẽ, nhưng anh lại không hề do dự mà hôn tôi, có phải anh thích tôi không?” Ngày hôm kia, ở trên máy bay, cô cũng từng hoài nghi như vậy, nhưng rất nhanh lại bị bản thân phủ định.
Nhưng hành động lúc nãy của anh với Kiều Phàm, và hành vi hôn cô, khiến cô không thể không hoài nghi một lần nữa.
Bước chân của Đường Hạo Tuấn dừng lại, nhưng không quay đầu lại, rủ mắt xuống, khẽ nói: “Không có chuyện đó.” Ánh sáng trong mắt của Tống Vy vụt tắt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng có chút cứng đờ.
Đã không có, vậy tại sao lại hôn cô.
Muốn chơi cô sao?
Tống Vy nắm chặt tay, đôi mắt có chút cay cay, trong lòng cũng có chút đau.
Nhưng cô không biểu hiện ra, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tôi biết rồi, xin lỗi Đường tổng, là tôi hiểu nhầm rồi, tôi còn cho rằng…”
Cô vừa lùi về sau vừa xua tay, nụ cười bắt đầu trở nên không được tự nhiên: “Đường tổng, anh hãy coi như chưa nghe thấy gì đi, còn có cảm ơn Đường tổng lúc nãy đã giải vây giúp tôi, lần sau tôi mời anh ăn cơm, tôi về phòng trước đây.”
Nói xong, Tống Vy cúi đầu, quay người, rủ lông mi xuống che tình cảm trong ánh mắt, vội vàng rời đi.