Chương 1769

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 1769

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy đỏ như quả cà chua, cuối cùng cô vẫn không thể chống cự được yêu cầu của người đàn ông, lại hôn anh thêm một chút: “Được chưa hả?”

Lúc này, Đường Hạo Tuấn mới hài lòng mỉm cười: “Được rồi, nhưng mà thêm mấy cái nữa cũng…”

“Anh nghĩ hay quá đó.” Tống Vy liếc mắt đánh gãy lời anh.

Anh yêu cầu một lần đã khiến cô xấu hổ lắm rồi.

Thế mà anh còn muốn thêm mấy lần, làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?

Đường Hạo Tuấn cũng biết nếu kêu cô làm thêm mấy lần sẽ khiến cho cô mất vui, cho nên cũng không yêu cầu cô, nhẹ giọng cười nói: “Được rồi, bên anh còn có một cuộc họp, tối nay sẽ liên lạc với em sau.”

“Anh làm xong rồi về nhà sớm nha, đừng để mình quá mệt mỏi.” Tống Vy nhẹ gật đầu, dịu dàng đáp lời.

Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia ấm áp: “Anh biết rồi.”

Nói dứt lời, anh liền cúp điện thoại.

Mà Tống Vy cũng chầm chậm bỏ điện thoại xuống.

Lúc này, Trần Châu Ánh vịn lan can bước xuống từ trên lầu, khắp gương mặt đều là nụ cười trêu trêu chọc: “Chồng, chụt chụt.”

Cô ấy chu miệng làm một động tác hôn về phía Tống Vy.

Sau khi Tống Vy hiểu ra cô ấy muốn làm cái gì, nét đỏ ửng trên mặt vừa mới tản đi, lúc này lại phừng lên một lần nữa, thậm chí còn đỏ hơn lúc nãy: “Châu Ánh, cậu… cậu nghe thấy rồi?”

Trần Châu Ánh che miệng cười: “Đương nhiên, cậu với sếp Đường nói chuyện lớn như thế, tớ không nghe mới là lạ đó.”

Nói đến đây, cô ấy tỏ vẻ buồn nôn mà run người: “Thật là, tớ nói chứ, hai người đã kết hôn lâu lắm rồi, vậy mà còn dính nhau như thế, nói chuyện điện thoại cũng không quên hôn đối phương, đúng là tớ nghe thấy mà nổi cả da gà.”

Cô xoa xoa hai tay.

Tống Vy nắm tay xoa xoa mặt, muốn dùng mu bàn tay để hạ nhiệt độ trên mặt mình: “Sao vậy, ghen tị à?”

“Là hâm mộ đó.” Trần Châu Ánh ngồi xuống ghế, nhẹ gật đầu rồi trả lời: “Dù sao thì mọi người có thể nhìn thấy tình cảm của cậu và sếp Đường rất rõ ràng, nói thật là tớ chưa từng thấy đôi vợ chồng nào âи áι như hai người, cũng chưa từng thấy có người đàn ông nào chung tình như sếp Đường. Cho nên, đúng là tớ rất ghen tị, tớ cũng hi vọng mình có thể tìm được một người đàn ông tốt bụng, đối xử với tớ thật lòng giống như sếp Đường.”

Tống Vy nghe thấy lời này của cô ấy, nắm tay nhỏ đặt lên vai cô ấy rồi nhẹ nhàng an ủi: “Yên tâm đi Châu Ánh, sẽ tìm được mà.”

“Ai mà biết được.” Trần Châu Ánh buông tay ra: “Tớ chỉ hi vọng có thể tìm được thôi, nhưng mà cụ thể có tìm được hay không thì tớ cũng không để ý cho lắm, dù sao thì ai mà nói chắc được chuyện duyên phận, duyên tới, tớ thản nhiên tiếp nhận, duyên phận không tới, vậy tớ lặng lẽ chờ. Có lẽ cuối cùng duyên phận của tớ sẽ không hoàn mỹ như sếp Đường, nhưng tớ vẫn sẽ nhận.”

Nói xong, cô ấy còn khẽ cười, trong mắt bừng lên ánh sáng.

Tống Vy nhìn cô ấy: “Xem ra cậu nghĩ rất thoáng.”

“Đương nhiên là phải nghĩ thoáng rồi, dù sao thì tớ cũng không phải là não yêu đương, so với tình yêu, thật ra thì tớ coi trọng sự nghiệp hơn, tình yêu điểm tô thêm màu sắc cho sự nghiệp, đương nhiên tớ cũng không có nói là tình yêu không quan trọng. Cho nên, tôn chỉ của tớ là tình yêu và sự nghiệp, tớ đều muốn hết.” Trần Châu Ánh nắm chặt tay, tự nhủ trong lòng.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc