CHƯƠNG 1766
Trong hai ngày tiếp theo, đường đi của cô tạo thành một điểm ba đường thẳng, từ bệnh viện đến nhà họ Đường rồi đến công ty, rất nhanh liền ra nước ngoài làm ban giám khảo.
Trong sân bay, Tống Vy kéo cái vali nhỏ, nhìn người đàn ông cùng với hai đứa bé: “Chồng à, em đi đây, làm phiền anh chăm sóc cho Hải Dương với Dĩnh Nhi, còn có An An nữa, anh nhớ phải thường xuyên gửi ảnh chụp của An An cho em đó.”
“Anh biết rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó đưa tay vén sợi tóc bên gò má ra sau tai cô: “Giống như lần trước, cách một tuần anh sẽ dẫn hai đứa nhỏ đi gặp em.”
“Được.” Tống Vy gật đầu.
Sau đó, cô lại nhìn Giang Hạ ở bên cạnh: “Công ty giao cho cậu.”
“Yên tâm đi, tớ sẽ quản lý thật tốt.” Giang Hạ vỗ иgự¢ cam đoan.
Tống Vy bật cười: “Tớ tin tưởng cậu.”
Nói xong, sân bay liền thông báo đến thời gian đăng ký.
Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn loa phát thanh, sau đó lại nhìn Đường Hạo Tuấn và hai đứa nhỏ, trong mắt đầy vẻ lưu luyến: “Em sắp lên máy bay rồi.”
“Chào tạm biệt mẹ.” Tống Dĩnh Nhi quơ quơ bàn tay nhỏ đáng yêu.
Tống Hải Dương nhìn Tống Vy.
“Mẹ ơi, bọn con sẽ nhớ mẹ.”
“Mẹ cũng sẽ nhớ hai đứa.” Tống Vy ngồi xổm xuống, sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa.
Nếu như không phải bởi vì sự nghiệp, cô cũng sẽ không rời khỏi hai đứa con.
Nhưng mà không được, cô muốn có sự nghiệp, cô không thể giống với những người vợ gia đình hào môn cả ngày cứ xoay vòng vòng quanh chồng và con, khiến mình sống không giống như một người phụ nữ.
Nhưng may mắn đó chính là chồng và con cô đều biết cô yêu sự nghiệp, cũng rất ủng hộ sự nghiệp của cô.
Cho nên, cô cảm thấy cho dù nửa đời trước của mình có cực khổ, nhưng mà sau khi kết hôn, cuộc sống liền trở nên ngọt ngào và rất hạnh phúc.
Hôn lên mặt của hai đứa nhỏ, Tống Vy đứng dậy nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Chồng, em đi đây.”
Đường Hạo Tuấn mấp máy đôi môi mỏng, không nói tiếng nào mà là đưa tay kéo cô vào trong иgự¢, ôm thật chặt, lúc này mới đến gần tai cô, thấp giọng nói: “Biệt thự ở phía bên kia, anh đã sắp xếp người giúp việc và bảo vệ cho em rồi, nhưng dù vậy, anh cũng hi vọng là em có thể chăm sóc tốt cho mình.”
“Anh yên tâm đi.” Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Em sẽ không khiến anh phải lo lắng đâu.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve tóc cô, sau đó thả cô ra: “Em đi đi, đến nơi thì gọi điện thoại cho anh.”
“Được rồi, em đi đây.” Hốc mắt Tống Vy phiếm hồng nhìn anh, sau đó nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh, kéo cái vali rồi quay người đi về nơi soát vé.
Sau lưng còn có hai người vệ sĩ.
“Mẹ ơi, hẹn gặp lại.” Hai đứa bé nhìn bóng lưng cô, miệng hét lớn.
Tống Vy hơi dừng chân lại, trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm xúc lưu luyến.
Cô không quay đầu lại, hít sâu một hơi rồi tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.
Bởi vì cô sợ mình quay đầu thì thật sự không nỡ đi.
Rất nhanh sau đó, Tống Vy lên máy bay ra nước ngoài, sáu tiếng sau, máy bay đã đến nơi.
Dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ, Tống Vy ra khỏi lối đi, đi đến sảnh sân bay.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh