Chương 1759

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 1759

Nếu không thì hai đứa bé đã ăn lâu rồi, làm gì còn nữa.

“Cảm ơn chồng.” Tống Vy cảm động nở nụ cười với Đường Hạo Tuấn, sau đó cầm lấy đũa gấp miếng cá ở trong chén bỏ vào miệng.

Ăn cơm xong, hai vợ chồng dỗ con, sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong rồi thì đi về phòng.

Cửa phòng vừa mới đóng lại, Đường Hạo Tuấn liền ôm lấy Tống Vy.

Tống Vy bị ôm đột ngột, cả người căng cứng, cô bị giật mình.

Nhưng mà rất nhanh, cô liền hồi hồn lại từ trong kinh ngạc, thân thể thả lỏng, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ở đằng sau: “Sao đột nhiên lại ôm em?”

“Anh nhớ em.” Đường Hạo Tuấn dụi đầu vào bả vai cô, dùng trán cọ xát vào vai cô, giọng nói khàn đặc.

Tống Vy nhíu mày.

Nhớ cô hả?

Muốn cô thì có?

Tống Vy dở khóc dở cười lắc đầu: “Em vẫn còn chưa tắm đâu.”

“Làm xong rồi hẵng tắm.” Đường Hạo Tuấn thấy cô đã hiểu ý mình, đôi mắt anh chợt vụt sáng, sau đó trực tiếp cắn vào vành tai cô.

Vành tai cô mềm mại lành lạnh, anh ngậm vào miệng giống như là ăn một quả nho lạnh, cảm giác vô cùng tốt.

Mà Tống Vy bị anh cắn cắn lại hơi ngứa, cô nhịn không được mà rụt cổ: “Được rồi, Hạo Tuấn, đừng có cắn nữa.”

“Không muốn.” Làm sao Đường Hạo Tuấn có thể đồng ý.

Đã mấy ngày rồi anh không chạm vào cô.

Cuối cùng, Tống Vy vẫn không thể lay chuyển được người đàn ông, vẫn bị anh ôm lên giường.

Một trận đại chiến được kéo rèm che, thời gian chiến tranh dài dằng dặc, thẳng cho đến hơn nửa đêm mới hạ màn kết thúc.

Mọi thứ lắng lại.

Tống Vy mệt mỏi thở gấp, dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ của người đàn ông, mắt nhắm lại, dáng vẻ như nửa ngủ nửa tỉnh.

Mà Đường Hạo Tuấn thì nhẹ nhàng ôm cô, hai mắt mở to, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau, hô hấp Tống Vy dần dần bình ổn hơn, trở nên có quy luật.

Đường Hạo Tuấn cúi đầu xuống nhìn nhìn thấy cô đã ngủ, lại xoay người đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó vén chăn bước xuống giường, ôm cô đi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau, lúc Tống Vy thức dậy, Đường Hạo Tuấn đã không còn ở đây nữa.

Cô sờ sào vào vị trí mà anh nằm, nơi đó đã lạnh như băng, chắc chắn là anh đã rời giường rất lâu.

Cũng không biết là anh đi lúc mấy giờ.

Tống Vy ngáp dài, sau đó duỗi cái lưng một cái, ngồi dậy từ trên giường rồi cầm điện thoại đặt trên đầu giường xem thời gian, mới phát hiện bây giờ đã mười giờ.

Cô dậy muộn như thế.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc