CHƯƠNG 1706
Giang Vân Khê đương nhiên không muốn, ra sức giãy dụa: “Tôi bảo các người buông tôi ra, các người có nghe thấy không?”
“Buông cô ra à?” Vệ sĩ nói chuyện khinh thường cười lạnh: “Cô cảm thấy có thể sao? Ai bảo cô gây chuyện phạm pháp, trêu chọc mợ chủ nhà tôi, đúng là đáng đời! Mợ chủ nhà tôi là người cô có thể vu khống sao? Thế nên cô cứ ở trại tạm giam một thời gian đi, đi thôi!”
Anh ta nói với một vệ sĩ khác, người kia gật đầu.
Sau đó hai người lập tức kéo cô ta ra khỏi phòng nghỉ.
Dọc theo đường đi, Giang Vân Khê đều giãy dụa thét chói tai, thậm chí còn hô bắt cóc, ý đồ muốn để người qua đường tại sân bay cứu cô ta các loại.
Mặc dù những người qua đường tò mò về chuyện này, nhưng không ai đi lên cứu cô ta.
Dù sao khi hai vệ sĩ mang theo cô ta rời khỏi sân bay cũng không có bảo vệ sân bay tới hỏi tình huống, hiển nhiên không thích hợp.
Cho nên những người bình thường như bọn họ đây vẫn nên ít xen vào việc của người khác thì tốt hơn.
Cứ như vậy, Giang Vân Khê bị hai vệ sĩ mang đi.
Mà Tống Vy thì ngồi trong khu chờ ở đại sảnh lầu một sân bay, vừa uống cà phê vệ sĩ mua được, vừa thú vị nhìn thảm trạng của Giang Vân Khê.
Lúc này, một vệ sĩ phía sau cô đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt tên này sáng lên, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn Tống Vy nhắc nhở: “Mợ chủ, tổng giám đốc tới rồi.”
Nghe thấy lời của vệ sĩ, Tống Vy vội vàng buông ly cà phê xuống: “Ở đâu?”
“Ở phía trước.” Vệ sĩ chỉ về phía trước.
Tống Vy ngước mắt nhìn lại, quả nhiên thấy được Đường Hạo Tuấn đang dẫn theo Trình Hiệp đi tới.
Cô đứng lên vẫy tay về phía người đàn ông: “Hạo Tuấn, ở đây!”
Đường Hạo Tuấn đã sớm thấy được cô, ngay lúc bước vào sân bay anh đã thấy được rồi, dù sao cô thật sự quá đẹp, chỉ cần vừa xuất hiện thì khi liếc nhìn ở chốn đông người chắc chắn tìm được cô.
Bởi vì sự xinh đẹp đó mà luôn có rất nhiều người liếc nhìn cô, đặc biệt là đàn ông.
Điều này làm cho anh vừa hãnh diện vừa có chút chua xót.
Vợ của mình xinh đẹp quá đúng là khiến anh hãnh diện, dù sao người phụ nữ xinh đẹp như vậy là của anh.
Chỉ là vợ quá đẹp, ở đâu cũng có người nhìn, chuyện này giống như bảo bối của mình mình không thể một mình nhìn, cũng sẽ bị người khác nhìn thấy, cái loại cảm giác vừa chua xót vừa bất đắc dĩ này.
Đường Hạo Tuấn sải bước đi tới: “Để em đợi lâu.”
“Không đâu.” Tống Vy lắc đầu, sau đó đẩy một tách cà phê khác đến trước mặt anh.
Vừa rồi lúc cô bảo vệ sĩ đi mua đã đặc biệt dặn dò phải mua hai ly, bởi vì cô biết lát nữa anh sẽ tới.
Đường Hạo Tuấn bưng cà phê nhấp một ngụm: “Đúng rồi, người phụ nữ kia đâu? Giải quyết xong rồi à?”
“Giải quyết xong, em bảo đám Đại Vệ đưa cô ta tới đồn cảnh sát, chắc là sẽ bị giam giữ vài ngày.” Tống Vy cười nói.
Còn có cái tên blogger kia, thì đợi lát nữa cô cũng sẽ để Tiểu Tứ đi xử lý.
“Vậy thì tốt rồi, đi thôi.” Đường Hạo Tuấn uống cà phê xong, buông ly cà phê đứng lên, sau đó vươn tay về phía cô.
Tống Vy mỉm cười, song cũng đứng lên đưa tay qua.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh