Chương 1704

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 1704

Giang Vân Khê há hốc miệng: “Tôi…”

“Cô Giang không muốn thừa nhận sao?” Tiểu Tứ nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô ta.

Tiểu Tứ làm vệ sĩ vốn đã có uy nghiêm riêng, lúc này lại khoác áo luật sư vốn đã vô cùng nghiêm túc rồi, sự uy nghiêm của anh ta đương nhiên càng rõ ràng.

Cho nên đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Tiểu Tứ, trái tim Giang Vân Khê run rẩy, vốn muốn ngụy biện song lúc này hoàn toàn nói không nên lời.

Tiểu Tứ mặc kệ cô ta có bị mình dọa sợ hay không, thấy cô không nói lời nào, anh ta tiếp tục nói tiếp: “Cô Giang không nói lời nào, vậy xem như cô Giang thừa nhận sự thật, cho nên vụ việc bịa đặt này, mợ chủ nhà tôi hoàn toàn là nạn nhân, cô Giang là thủ phạm, thế nên phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Căn cứ vào pháp luật nước ta, cô Giang phạm vào tội bịa đặt, tội bịa đặt mặc dù không cấu thành án hình sự, nhưng đối với phương diện xử phạt thì sẽ có phạt tiền và tạm giữ.”

“Cái gì?” Giang Vân Khê biến sắc: “Giam giữ? Sao có thể, anh đang lừa tôi thì có! Tôi chỉ nói mấy câu thôi, sao bây giờ đã biến thành giam giữ rồi?”

Đằng sau, Tống Vy nhận lấy nước từ một vệ sĩ khác đưa tới, cô uống một ngụm, thản nhiên tiếp lời: “Tiểu Tứ, phổ cập kiến thức cho cô ta đi, làm phong phú thêm cho cô ta một vài kiến thức pháp luật.”

“Rõ mợ chủ.” Tiểu Tứ gật đầu, sau đó lại nói: “Bịa đặt đương nhiên có mức độ giam giữ, tuy nhiên đó là bịa đặt nghiêm trọng mới có, nếu như là mức nhẹ thì chỉ có trách nhiệm và phạt tiền, cũng chính là phí tổn thất tinh thần dành cho người bị đặt điều.”

Nghe thấy vậy, Giang Vân Khê nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì cô ta cảm thấy bản thân bịa đặt ở mức nhẹ mà thôi.

Chỉ là nhẹ còn bị phạt tiền, điều này làm cho cô ta rất khó chịu.

Vào lúc Giang Vân Khê đang cảm thấy mình sẽ không bị giam mà thả lỏng, lời nói tiếp theo của Tiểu Tứ lập tức khiến cho cô ta khi*p vía.

“Có điều với tình huống của cô Giang thì phải bị giam.” Tiểu Tứ nói.

Đồng tử Giang Vân Khê co rút: “Anh nói gì? Tôi phải bị giam ư?”

“Không sai.” Tiểu Tứ trả lời một câu chắc chắn.

“Không thể nào!” Cảm xúc của Giang Vân Khê bị kích động, cô ta quát lên.

Cô ta sẽ bị giam ư?

Sao có thể bị giam được chứ?

Cô ta chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi, sao có thể tăng lên đến mức độ giam giữ?

Nếu như là phạt tiền dù cho không bằng lòng thì cô ta cũng thừa nhận, nhưng giam giữ vậy cô ta tuyệt đối không nhận!

“Tiểu Tứ, nói cho cô ta biết vì sao cô ta lại bị giam.” Tống Vy buông ly nước xuống, lạnh giọng nói.

Tiểu Tứ đáp một tiếng, sau đó ánh mắt anh ta nhìn Giang Vân Khê giống như đang nhìn một vật ૮ɦếƭ: “Vốn cô Giang chỉ là bịa đặt bằng lời nói, tình tiết cũng không tính là nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ phạt tiền, nhưng lúc cô Giang bịa đặt khi ấy máy bay chưa cất cánh, cho nên lúc ấy rất nhiều người ở hạng phổ thông, tất cả đều ghi lại lời nói bịa đặt của cô Giang, sau đó đăng lên mạng, căn cứ theo pháp luật, ngôn ngữ mạng cố ý bôi nhọ của người khác chỉ cần like, share hơn năm trăm lần là đã đạt tới mức giam giữ, vừa khéo hạng phổ thông có một người là một người nổi tiếng trên mạng. Cho nên những tin đồn về cô Giang đã vượt qua con số năm trăm.”

Nói xong, sợ Giang Vân Khê không tin, Tiểu Tứ lấy điện thoại ra, tìm đến Facebook nổi tiếng trên mạng kia, sau đó đưa tới trước mặt Giang Vân Khê: “Thấy chưa? Cô Giang, cái tên kia chẳng những phát tán toàn hết lời nói của cô, mà còn gửi một tấm ảnh mặt nghiêng của mợ chủ nhà tôi, cho nên không riêng gì cô, ngay chính kẻ đó cũng phải trả giá đắt cho hành vi của mình, nếu cô Giang cảm thấy tôi nói những thứ này là đang đe dọa cô, cô có thể lên mạng tìm kiếm chút, xem tin đồn hơn năm trăm lượt thích có thể bị giam hay không.”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc