CHƯƠNG 1676
Cô cũng đang tính để vệ sĩ đi trước, dù sao nếu để vệ sĩ đi vào chung thì chú và dì chắc chắn sẽ thấy rất gò bó khi đối mặt với vệ sĩ.
Vì vậy, đó là lý do tại sao cô chỉ mang theo một vệ sĩ và để lại ba người còn lại ở khách sạn.
“Thưa mợ chủ, của cô đây.” Người vệ sĩ đưa cho Tống Vy mấy cái túi trong tay.
Tống Vy nhận lấy, vệ sĩ đi về phía thang máy.
Mẹ Giang nói: “Vy Vy, để cậu ấy vào chung cũng không sao đâu.”
“Không sao đâu dì, để anh ấy ở ngoài đợi còn vẫn ổn hơn.” Tống Vy cười nói.
Thấy cô nói vậy, mẹ Giang cũng không biết nói gì nữa, nắm tay cô bước vào nhà.
Mà ba Giang đi cuối cùng để đóng cửa lại.
Vào phòng khách, Tống Vy đưa mấy cái túi qua: “Chú dì, đây là thuốc bổ con mua cho hai người.”
“Sao vậy được, sao vậy được!” Mẹ Giang vội vàng xua tay, biểu thị không nhận.
Ba Giang cũng nói: “Đúng thế Vy Vy, mấy ngày trước Giang Hạ trở về cũng mang theo rất nhiều đồ, nói là con cho hai ông bà già này, đồ lần trước chú dì đã nhận rồi, lần này nói thế nào cũng không thể nhận nữa, con mang về đi.”
Tống Vy đã đoán trước được hai vợ chồng sẽ từ chối, nhẹ nhàng cười nói: “Chú dì à, đây là chút tấm lòng của con, chú dì nhất định phải nhận.”
“Không được, không được, chú dì thật sự không thể nhận được, đắt quá.” Mẹ Giang khó xử nói.
Lúc đầu họ không biết giá trị của những thứ mà Giang Hạ đã mang về vài ngày trước, do Cẩm Thành đã nói cho họ biết giá cả.
Họ đớ cả người ra khi biết rằng thứ mà Vy Vy bảo Giang Hạ mang về trị giá hàng trăm triệu.
Bây giờ giá tiền những cái này chắc chắn không hề rẻ, nên họ không thể nào nhận được.
Thấy thái độ kiên quyết của ba Giang và mẹ Giang, Tống Vy đặt mấy cái túi lên bàn trà: “Chú dì à, con hiểu ý của chú dì, nhưng những thứ này đối với con mà nói thật sự không đắt, mấy cái này không phải một mình con tặng cho chú dì mà còn cả chồng con nữa, chồng con cảm ơn chú dì vì đã thương con như vậy, nên là trước khi con đi đã dặn con nhất định phải làm cho chú dì nhận, mà con cầm về cũng khó xử có phải không?”
“Cái này…” Ba Giang và mẹ Giang sau khi nghe xong lời của cô thì liếc mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, ba Giang cũng gật đầu cười với Tống Vy: “Nếu đã như vậy thì mấy cái này chú dì nhận, Vy Vy, cảm ơn vợ chồng con.”
“Không có gì, nếu không có chú dì, thì năm đó con, hai đứa bé và mẹ con nữa, thật sự không sống nổi.” Đôi mắt Tống Vy hiện lên chút hoài niệm.
Bất giác, mẹ đã qua đời được nửa năm.
“Có gì đâu, đây là việc chú dì nên làm. Người sống trên đời phải luôn giúp đỡ lẫn nhau.” Mẹ Giang ngồi xuống.
Tống Vy gật đầu: “Dì nói đúng.”
“Được rồi ông tướng, đi gọt hoa quả cho Vy Vy đi.” Mẹ Giang vỗ vỗ cánh tay bảo ba Giang.
Ba Giang đáp lại một tiếng rồi quay người đi vào bếp.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh