“Thưa cô, phòng ngủ này chúng tôi về sau sẽ tìm người đến bảo trì thiết bị, tạm thời không thể ở được, xin hỏi là cô hay bạn của cô đến căn phòng khác?” Quản lý khách sáo hỏi.
Tống Vy cầm túi lên, kéo vali: “Tôi đi, bạn của tôi bị say máy bay, đã nghỉ ngơi rồi, không tiện đánh thức anh ta.”
“Được, mời cô đi theo tôi.” Quản lý làm ra tư thế mời.
Tống Vy ừm một tiếng, theo bọn họ đi tới một căn phòng khác.
Sau khi bước vào, Tống Vy phát hiện căn phòng này sang trọng hơn căn vừa rồi, nếu không phải diện tích nhỏ hơn thì cũng sắp sánh với phòng tổng thống.
“Thưa cô, vậy thì không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, chúng tôi xin cáo từ trước.” Quản lý thấy Tống Vy đang đánh giá căn phòng, chào hỏi nhân viên dọn vệ sinh.
Tống Vy vốn muốn hỏi ông ta có phải là sắp xếp nhầm rồi không, nhưng thấy cửa đóng lại, cũng chỉ đánh nuốt lời trở lại, buộc tóc rồi đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi tua xan một thân mệt mỏi, cũng ngã ra giường rồi ngủ mất.
Đợi đến khi tỉnh lại thì trời đã tối, Kiều Phàm gọi điện tới, giọng nói rất lo lắng: “Vy, em đi đâu rồi?”
Tống Vy dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, trả lời với vẻ còn có hơi mơ hồ: “Tôi ở phòng khách sạn.”
“Nhưng tôi không nhìn thấy em.” Kiều Phàm siết chặt điện thoại.
Tống Vy lúc này mới nghĩ đến chuyện ban sáng đổi phòng thì vỗ trán, vội vàng nói ra sự việc.
Kiều Phàm nghe xong, sự lo lắng và khẩn trương trên mặt vơi đi, nhưng lông mày lại nhíu chặt lại: “Thiết bị của phòng ngủ có vấn đề sao?”
“Phải, quản lý nói như vậy.”
“Vậy sao?” Kính của Kiều Phàm phản quang, cầm điện thoại đi tới phòng ngủ sát vách, kiểm tra thiết bị.
Sau đó phát hiện thiết bị không có vấn đề gì thì bỗng hiểu ra tất cả, có người cố ý tách anh ta và Vy ra, không để bọn họ ở cùng nhau.
“Phàm, anh sao không nói chuyện rồi?” Thấy trong điện thoại không có âm thanh, Tống Vy cào cào mái tóc rối, lên tiếng hỏi.
Tay cầm điện thoại của Kiều Phàm càng dùng sức, giống như muốn Ϧóþ nát chiếc điện thoại, nhưng ngoài mặt lại vẫn mỉm cười: “Không có gì, tôi vừa kiểm tra thiết bị trong phòng.”
“Đã hỏng rồi có gì đáng phải kiểm tra.” Tống Vy ngáp một cái, vén chăn ra.
Ánh mắt của Kiều Phàm lóe lên: “Cho nên tôi bây giờ chưa xem, đói chưa?”
Anh ta chuyển chủ đề.
Tống Vy sờ bụng: “Có một chút.”
“Vậy chúng ta đến đại sảnh ăn bữa tối, tôi đợi em ở thang máy.”
Nói xong, Kiều Phàm cúp máy.
Tống Vy cũng để điện thoại xuống, mở vali lấy ra một bộ quần áo để thay, sau đó trang điểm một chút thì ra khỏi cửa.
“Phàm.” Đến trước thang máy, Tống Vy tập trung với anh ta.
Kiều Phàm gật đầu: “Vừa hay thang máy cũng đến, đi thôi.” Tống Vy ừm một tiếng, cùng anh ta đi vào thang máy.
Trong thang máy, Kiều Phàm cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Tống Vy cảm giác được tâm trạng của anh ta không tốt lắm, vừa muốn hỏi anh ta bị làm sao thì thang máy kêu ting một tiếng rồi mở ra.
Đường Hạo Tuấn đứng ở bên ngoài, nhìn Tống Vy và Kiều Phàm ở trong thang máy, có chút bất ngờ.
Anh không ngờ khéo như vậy, vậy mà gặp phải bọn họ.
“Đường tổng.” Tống Vy cũng có hơi ngạc nhiên, Đường Hạo Tuấn vậy mà cũng ở khách sạn này, trong lòng bất ngờ một trận, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu với cô, xem như đáp lại, sau đó nhấc chân đi vào thang máy.
Khoảnh khắc anh bước vào, Tống Vy vô thức kéo dãn chút khoảng cách với Kiều Phàm.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy, cánh môi nhếch lên không chút dấu vết, tâm trạng rất tốt.
Chỉ có bàn tay đút trong túi quần của Kiều Phàm nắm chặt lại, đáy mắt tràn ngập gió tanh mưa máu: “Đường tổng, là anh sắp xếp nhỉ?”
Đường Hạo Tuấn biết cái anh ta hỏi là gì, dư quanh liếc nhìn anh ta: “Không sai.”
“Ha, tôi thật không ngờ, Đường tổng cũng sẽ giở loại thủ đoạn này.” Kiều Phàm đẩy kính châm chọc.
Đường Hạo Tuấn mặt mày không chút cảm xúc: “Không bằng sự tính toán, mưu đồ bất chính của anh được.”
Nghe cuộc đối thoại của hai người đàn ông, Tống Vy cảm thấy mình giống như đang nghe thiên văn, đầu phình ra, day day huyệt thái dương hỏi: “Các anh đang nói gì vậy.”