Kiều Phàm thấy Tống Vy không trả lời, cũng không hỏi tiếp, nhưng sát khí trong mắt lại không tan biến, ngược lại càng đậm hơn.
Bên ngoài sân bay, Tống Vy bắt một chiếc taxi, sử dụng ngoại ngữ một cách lưu loát nói địa chỉ của khách sạn cho tài xế, rồi đỡ Kiều Phàm lên xe.”
Sau khi chiếc taxi lăn bánh, bên đường cách đó không xa, một chiếc xe sang dáng dài cũng lăn bánh, đi theo đằng sau chiếc taxi.
Đến khách sạn, Tống Vy làm thủ tục nhận phòng thì mới phát hiện Kiều Phàm chỉ đặt một phòng.
“Phòng thương gia có hai phòng ngủ, tôi nghĩ chỉ ở tối nay, ngày mai thì lên du thuyền, cho nên chỉ đặt một phòng.” Kiều Phàm mỉm cười giải thích.
Tống Vy cũng không có ý kiến.
Dù sao ngày mai lên du thuyền thì ở trên du thuyền, quả thật không cần đặt hai phòng của khách sạn.
“Đi thôi, tôi đưa anh đi nghỉ ngơi trước, anh lần này say quá lợi hại, sắc mặt còn trắng bệch như vậy.”
Tống Vy nhận lấy chiếc thẻ phòng mà lễ tân đưa tới, đỡ Kiều Phàm đi về phía thang máy.
Kiều Phàm gần như dựa đầu vào vai của cô, cọ cọ vào vai của cô, khẽ cười một tiếng: “Phải, tôi cũng không ngờ lần này say máy bay lại nghiêm trọng như vậy, có điều khá xứng đáng.”
Không uổng công anh ta cố ý không mang thuốc chống say máy bay.
“Hả?” Tống Vy không hiểu ý của lời nói cuối cùng của Kiều Phàm.
Kiều Phàm cũng không giải thích, sau khi bước vào thang máy thì mang dáng vẻ lờ đờ muốn ngủ.
Rất nhanh, đã đến tầng của căn phòng.
Tống Vy một tay cầm thẻ phòng, một tay tốn sức đỡ Kiều Phàm tìm từng căn phòng, cuối cùng đến cuối hàng lang của tầng này cũng tìm được căn phòng của bọn họ.
Tống Vy mở cửa, trực tiếp đỡ Kiều Phàm đi vào một phòng ngủ trong đó.
“Phàm, đến rồi.” Tống Vy lắc vai, nhắc nhở anh ta.
Kiều Phàm không có phản ứng.
Tống Vy quay đầu nhìn, nhìn thấy anh ta nhắm nghiền hai mắt, hình như đã ngủ.
Bất lực, Tống Vy chỉ đành cúi người, định ném anh ta lên giường.
Sau đó Kiều Phàm lại đột nhiên ôm lấy eo của cô, kéo cô cùng ngã vào giường.
Tống Vy nằm trong lòng của Kiều Phàm, cơ thể đều cứng đờ, một lúc sau mới đỏ mặt đẩy anh ta ra: “Phàm, anh mau buông tôi ra.”
“Đừng nhúc nhích, tôi váng đầu.” Kiều Phàm không những không buông cô ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
Tống Vy nhíu mày, rất không quen có hành vi thân mật như này với anh ta, trong lòng thầm nói câu xin lỗi rồi dùng sức lớn hơn lấy tay của anh ta ra khỏi eo, sau đó ngồi dậy từ trong lòng anh ta.
“Cố gắng ngủ một giấc đi.” Tống Vy sờ trán của Kiều Phàm, sau đó cúi người cởi giày của anh ta ra, sau khi đắp chăn cho anh ta xong thì nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc cô đóng cửa phòng ngủ lại, Kiều Phàm ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, hơi ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cánh cửa phòng một lúc, sau mới nhắm mắt nằm trở lại.
Trong phòng khách của căn phòng, Tống Vy để túi xuống thì chuông cửa vang lên.
Cô Ϧóþ cánh tay mỏi nhừ đi ra mở cửa, ngoài cửa là quản lý của khách sạn và một nhân viên dọn vệ sinh nữ.
Quản lý khẽ mỉm cười cúi người với Tống Vy: “Xin chào quý khách.” Tống Vy nắm tay nắm của cửa phòng, mỉm cười coi như đáp lại ông ta, vẫn dùng ngoại ngữ trả lời một cách lưu loát: “Chào ông, xin hỏi có chuyện gì không?” “Là như này, thiết bị của một phòng ngủ trong căn phòng này xảy ra chút vấn đề, sợ rằng sẽ mang tới điều bất tiện khi vào ở cho cô và bạn của cô, cho nên phía khách sạn của chúng tôi sắp xếp lại một căn phòng, để cô hoặc bạn của cô chuyển qua.” Quản lý trả lời.
Tống Vy chớp chớp mắt: “Thiết bị của phòng ngủ có vấn đề sao? Phòng ngủ nào?” “Cái này tôi cũng không rõ, cô ấy là người quét dọn căn phòng, để cô ấy xem thì biết.” Quản lý nhường chỗ cho nhân viên dọn vệ sinh ở đằng sau.
Tống Vy buông tay nắm cửa ra: “Vậy vào xem đi.”
Nhân viên dọn vệ sinh nữ gật đầu, đi theo sau cô vào phòng, sau đó chỉ vào phòng ngủ cửa mở: “Chính là phòng này.”
Tống Vy nhướn mày.
Vậy mà là phòng cô chuẩn bị vào ở.
Quản lý luôn quan sát Tống Vy, nhìn thấy vẻ mặt của cô thì biết nhân viên dọn vệ sinh chỉ đúng rồi.
Cũng may khách sạn của bọn họ có quy tắc, khi không có khách, cửa phòng ngủ sẽ mở, nếu không sẽ bị lộ rồi.