Chương 1580

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 1580

Nói xong, cô ấy cúi đầu, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của anh ta, không muốn để anh ta nhìn mắt nước mắt của cô ấy.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Giang Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bầu trời xám xịt, giống như lát nữa sẽ mưa, giống như tâm trạng của cô lúc này, u ám đang mưa.

Giang Hạ rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh, cuộc gọi được nghe, truyền tới một giọng nói hiền từ của phụ nữ: “Alo?”

“Mẹ, là con.” Trên mặt Giang Hạ nở nụ cười rất miễn cưỡng.

Mẹ Giang vô cùng vui vẻ: “Hạ, con sao gọi điện về vào lúc này, con không đi làm sao?”

“Dạ, hôm nay nghỉ ngơi, mẹ, con ngày mai trở về thăm ba và mẹ thì sao hả?” Giang Hạ hỏi.

Mẹ Giang vội đáp: “Đương nhiên được, con cũng rất lâu không trở về rồi, ba con hôm qua còn nhắc tới con, nói gà mái nhà nuôi đủ béo rồi, muốn biết con khi nào trở về để ăn.”

Nghe thấy lời này, mũi của Giang Hạ lại cay.

Cô khịt mũi, hít một hơi, nuốt nước mắt vào trong, không để mình khóc, cố giả bộ vui vẻ nói: “Con ngày mai trở về, mẹ, mẹ nhớ bảo ba ngày mai hầm chín gà thì cho nấm vào hầm.”

“Được được được.” Mẹ Giang cười vui vẻ đáp.

Sau đó, Giang Hạ lại hỏi một vài chuyện khác thì cúp máy.

Sau khi cúp máy, bầu trời bỗng đổ mưa.

Cả người Giang Hạ cũng khuỵu xuống đất, ôm đầu gối bật khóc, khóc vô cùng đau lòng, cực kỳ buồn bã, cũng rất không nỡ.

Bên cạnh có người qua đường nhìn thấy cô ấy, đều suy đoán, cô gái này có phải thất tình rồi khóc thành như vậy không.

Nhưng suy đoán thì suy đoán, nhưng không một ai đi tới quan tâm.

Mãi tới khi mưa càng lúc càng lớn, bầu trời trở nên tối mờ, đằng sau Giang Hạ đột nhiên truyền tới một câu hỏi dịu dàng: “Cô ơi, cô không sao chứ?”

Giang Hạ lau nước mắt ngẩng đầu lên.

Sau đó quay đầu nhìn sang người quan tâm mình.

Người này rất cao lớn, tướng mạo cũng rất đẹp trai, khí chất cũng rất thoải mái, trên người mặc một bộ vest, chắc là quản lý cấp cao của công ty nào đó.

“Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi không sao.” Giang Hạ đáp lại bằng giọng nghẹn ngào.

Người đàn ông đưa cho cô một chiếc khăn tay: “Mắt đã khóc sưng cả rồi, còn không sao, lau đi.”

Giang Hạ vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới trong túi của mình không có khăn giấy, tóm lại không thể dùng áo lau được nên đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn, tôi… tôi sẽ trả cho anh, gửi ID zalo cho tôi đi.”

Cô ấy lau nước mắt, ngại ngùng nói.

Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Không cần đâu, một chiếc khăn tay mà thôi, đúng rồi, cô là muốn đi khám bệnh hay là?”

“Không, tôi phải đi rồi.” Giang Hạ lắc đầu đáp.

Người đàn ông nâng cằm lên: “Bây giờ mưa to như vậy, cô có ô không?”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc