Chương 1570

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 1570

“Đúng đúng đúng, nên vào trong, Vy Vy, cậu nói cho bọn họ những ngày này cậu đã trải qua chuyện gì đi.” Giang Hạ khoác tay của Tống Vy.

“Đúng thế Vy Vy, nói cho chúng ta nghe thử.” Hạ Bảo Châu cũng phụ họa.

Tuy Trần Châu Ánh không lên tiếng, nhưng cũng có ý tứ này, tò mò khoảng thời gian này Tống Vy đã trải qua những gì.

Tống Vy gật đâu: “Được, tớ nói cho các cậu.”

Dù sao khoảng thời gian này, cô ngoài bị Đường Hạo Minh nhốt lại thì không có xảy ra chuyện gì không tốt, cho nên cũng không ngại nói những điều này.

Trong phòng khách, Tống Vy kể cho đám người Giang Hạ những gì mình trải qua trong khoảng thời gian này.

Đường Hạo Tuấn không ở mặt, anh đã đến phòng làm việc, Hải Dương cũng đi.

Hai ba con không biết đang thương lượng cái gì.

Tống Dĩnh Nhi lại nằm trong lòng Tống Vy, cùng nghe chuyện Tống Vy kể.

Nghe thấy Đường Hạo Minh muốn ra tay với Tống Vy, cuối cùng bị Tống Vy dùng dao làm cho bị thương, Giang Hạ vỗ bàn đứng dậy, trên mặt không che giấu sự phấn khích: “Tốt lắm, Vy Vy, cậu quá tuyệt vời, đối phó với loại người không biết xấu hổ như vậy thì nên làm như thế.”

“Không sai.” Hạ Bảo Châu gật đầu.

Trần Châu Ánh lại có hơi lo lắng: “Tuy nói như vậy, nhưng nếu đối phương phản kháng, Vy Vy cũng không nhất định có thể đuổi được anh ta, vừa rồi Vy Vy cũng nói rồi, cô ấy không dám thật sự đâm người, cho nên chỉ làm bị thương cánh tay của Đường Hạo Minh, mà bị thương cánh tay, không thể đánh lui đối phương được, nhưng Vy Vy nói, người đó cuối cùng vẫn lùi ra ngoài, cho nên tớ nghĩ, anh ta có ý tha cho Vy Vy.”

Lời này khiến tất cả mọi người trầm mặc.

Một lát sau, Tống Vy mới thở dài gật đầu: “Cậu nói không sai, bây giờ nghĩ lại, quả thật là anh ta có ý tha cho tớ, nếu không tớ căn bản không thoát được.”

“Cho dù là như vậy, anh ta bắt Vy Vy đi, còn muốn nhốt Vy Vy ở trên đảo cả đời, dựa vào điểm này, cũng vẫn chứng tỏ, anh ta không phải là người tốt.” Hạ Bảo Châu bĩu môi.

Tống Vy mỉm cười: “Cậu nói đúng.”

“Vậy về sau, lại xảy ra chuyện gì?” Giang Hạ uống ngụm trà rồi hỏi.

Tống Vy lại nói tiếp, do chuyện xảy ra về sau đều rất bình thường, cho nên Tống Vy rất nhanh đã nói đến chuyện Đường Hạo Tuấn lên bờ, bắt được Lâm Giai Nhi.

Nghe thấy chuyện Lâm Giai Nhi bị đánh gãy chân, Giang Hạ vội vàng vỗ tay hoan hỉ: “Thật là sảng khoái lòng người, sảng khoái lòng người.”

“Phải.” Dì Vương cũng gật đầu.

Ngay cả Tống Dĩnh Nhi ở trong lòng Tống Vy, hai mắt cũng sáng lấp lánh.

Cô bé còn bé, không hiểu khái niệm gãy chân, có điều cô bé biết, cái dì trước kia nhấc cô bé lên, đập mạnh xuống đất đó, đã gặp báo ứng rồi.

Cho nên, trong lòng cô bé cũng rất vui.

“Đúng rồi Vy Vy, vậy Lâm Giai Nhi bây giờ đang ở đâu? Đưa trở về chưa?” Giang Hạ hỏi.

Tống Vy gật đầu: “Đương nhiên, có điều bây giờ vẫn chưa đưa tới, chắc phải ngày mai mới tới.’

Khi du thuyền cập bến, cô và Đường Hạo Tuấn rời đi trước.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc