CHƯƠNG 1491
Khối u trong não của cô ta rất cố chấp, cho dù có làm phẫu thuật bao nhiêu lần nhưng cũng không có cách nào bài trừ tận gốc, bởi vì đầu chính là nơi thần bí nhất của con người, không thể tùy ý cắt bỏ, cho nên gốc khối u vẫn còn ở trong não cô ta, cho dù là thiên tài khoa não như Kiều Phàm cũng không có cách nào cắt bỏ khối u, Kiều Phàm chỉ có thể cố gắng loại trừ khối u càng nhiều càng tốt mà thôi.
Nói cách khác, sau mỗi lần phẫu thuật giải quyết khối u, chỉ cần gốc khối u vẫn còn đang ở đó thì khối u vẫn sẽ phát triển một lần nữa, đồng thời tốc độ phát triển càng lúc càng nhanh.
Nửa năm trước, khối u trong não đã ăn mòn giác mạc của cô ta, khiến cho cô ta thiếu chút nữa là bị mù, sau đó Mạnh Ngọc mới thay giác mạc cho cô ta.
Giác mạc của người mà cô ta coi trọng là Tống Vy, nhưng mà Tống Vy lại được Đường Hạo Tuấn bảo vệ, cô ta đã ra tay muốn hại ૮ɦếƭ Tống Vy nhiều lần để có được giác mạc của Tống Vy, nhưng mà cuối cùng không thể thành công. Cho nên không có cách nào khác, cuối cùng vẫn chỉ có thể nhận lấy giác mạc mà Mạnh Ngọc đã tìm.
Sau khi đổi giác mạc, ánh mắt của cô ta đã khôi phục lại ánh sáng như trước kia, Mạnh Ngọc nói với cô ta là hãy bảo vệ mắt mình cho thật tốt, có thể dùng được mấy năm.
Nhưng mà sau khi cô ta đi theo Đường Hạo Minh, bị ép phải tiếp nhận một vài đợt huấn luyện, nội dung của những bài huấn luyện đó còn có khí độc, mắt của cô ta bị ảnh hưởng, kết quả là mắt đã xuất hiện tình trạng bị hoại tử, thỉnh thoảng sẽ không nhìn thấy trong mấy giây. Càng về sau, thời gian không thể nhìn thấy càng dài hơn.
Mà tất cả những thứ này đều là Đường Hạo Minh mang đến cho cô ta.
Chờ đó đi, cô ta sẽ trả thù từng người một, móc mắt của Đường Hạo Minh ra, để Đường Hạo Minh cảm nhận được cảm giác khủng hoảng khi mù lòa.
Không chỉ như vậy, cô ta còn muốn lấy giác mạc của Tống Vy để cấy ghép vào trong mắt mình, lần trước để Tống Vy trốn thoát, lần này cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Tống Vy có cơ hội chạy trốn.
Nghĩ đến đây, Lâm Giai Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm vào Tống Vy đang đứng ở ban công trên lầu ba cách đó không xa.
Tống Vy cảm nhận được ánh mắt tràn ngập ác ý của Lâm Giai Nhi, đôi mắt xinh đẹp liền cau lại.
Xem ra là ngày tháng tiếp theo cô và Lâm Giai Nhi lại phải ở chung một mái nhà, sau đó sẽ xảy ra một vài chuyện.
“Thu hồi ánh mắt của cô lại đi, đừng có dọa cô ấy.” Đường Hạo Minh đột nhiên đá vào người Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi bị đá vào hông, bị đau rên lên một tiếng, trong lòng lại càng hận hơn.
Đường Hạo Minh nhìn cô ta giống như là nhìn một đống rác: “Tôi biết là bề ngoài có vẻ như là cô nghe lời cảnh cáo của tôi, nhưng mà trong lòng lại không xem ra gì, luôn muốn đối phó với Tống Vy. Nhưng mà tôi nói trước cho cô biết, chỉ cần tôi nhìn thấy Tống Vy bị một chút thương tích nào, cho dù có phải là cô làm hay không thì tôi cũng sẽ xem như là tội của cô, có biết chưa?”
Lâm Giai Nhi trừng to mắt: “Anh…”
“Hiểu chưa?” Đường Hạo Minh nghiêm giọng nhắc lại hai chữ này.
Lâm Giai Nhi run lên, buông thõng mi mắt: “Hiểu rồi.”
Không thể xúc động, tuyệt đối không thể xúc động.
Bây giờ cô ta vẫn còn chưa có năng lực đối phó với Đường Hạo Minh, phải nhẫn nhịn.
Đợi sau khi lấy được lệnh bài của Đường Hạo Minh rồi, cô ta đã có thể trả lại tất cả những nỗi sỉ nhục mà ngày hôm nay cô ta gánh chịu.
Đường Hạo Minh nhìn Lâm Giai Nhi ở dưới đất với ánh nhìn mỉa mai, sau đó liền thu hồi tầm mắt.
Trên ban công lầu ba, Tống Vy không biết giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì, tại sao Đường Hạo Minh lại đánh Lâm Giai Nhi?
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh