CHƯƠNG 1375
“Mợ chủ, ở trên máy bay cô và cậu chủ nhỏ không hề chợp mắt, hai người nên về nghỉ ngơi trước, sau đó mới đi tìm Tổng giám đốc. Lần trước sau khi Đường Hạo Minh tới đây, Tổng giám đốc đã tăng cường các biện pháp bảo vệ, cô và cậu chủ nhỏ cứ yên tâm nghỉ ngơi.” Trình Hiệp đặt vali xuống xong, nói với Tống Vy.
Tống Vy gật đầu: “Được, cảm ơn anh Trình.”
“Không cần cảm ơn, vậy tôi đi trước.” Trình Hiệp nói dứt lời, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Tống Vy gọi anh ta lại: “Chờ một chút.”
“Mợ chủ còn chuyện gì dặn dò?” Trình Hiệp dừng bước hỏi.
Tống Vy xoa huyệt thái dương: “Chuyện tôi và Hải Dương về nước đừng nên nói với ai, tôi không muốn để người khác biết. Nếu biết chúng tôi về nước mà không thấy Hạo Tuấn đâu thì tin tức anh ấy mất tích sẽ không giấu được.”
“Yên tâm đi mợ chủ, tôi đã nghĩ tới và sắp xếp xong việc này rồi.” Trình Hiệp gật đầu.
Tống Vy nở nụ cười: “Vậy thì tốt rồi.”
“Vậy tôi đi trước.” Lần này, cuối cùng Trình Hiệp cũng đi khỏi.
Tống Vy dẫn Tống Hải Dương lên lầu, về phòng nghỉ ngơi trước.
Đến buổi chiều hai mẹ con lên xe, dưới sự dẫn đường của quản lý đi tới khu công nghiệp bị cháy.
Nhìn đống đổ nát bị thiêu rụi, trái tim Tống Vy bị nghẹn lại.
Cả khu công nghiệp bị đốt cháy, có thể thấy đoán được lúc đó lửa lớn đến mức nào.
May mà chỗ này có một con sông chuyên dùng để xử lý nước trong khu công nghiệp, nếu không lúc đó Hạo Tuấn không có chỗ nào trốn thoát, sẽ bị thiêu cháy thành tro.
Vừa nghĩ tới khả năng này, trái tim Tống Vy như bị người khác Ϧóþ nghẹt, đau đến sắc mặt tái nhợt.
“Mẹ ơi?” Tống Hải Dương nhận ra sự khác thường của cô, quan tâm gọi.
Tống Vy lắc đầu: “Mẹ không sao.”
Nói dứt lời, cô nhìn về phía quản lý đứng ở một bên: “Hạo Tuấn nhảy vào con sông này từ đâu, dẫn tôi đi xem với.”
“Được ạ.” Quản lý gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường.
Tống Vy nắm tay Tống Hải Dương đi theo sau.
Rất nhanh, người quản lý đưa Tống Vy và Tống Hải Dương đến nơi Đường Hạo Tuấn nhảy xuống sông.
Tống Vy cúi đầu nhìn xuống, phía dưới nước sông chảy xiết, hơn nữa đá nhọn dựng đứng, nhìn thôi cũng thấy sợ, chỉ cần không cẩn thận thì có thể sẽ té đập vào tảng đá bị thương nặng.
Tống Vy không biết Đường Hạo Tuấn lúc ấy có đập vào tảng đá không, nhưng nước sông chảy xiết như vậy, cũng đã đủ nguy hiểm.
“Mẹ, ba lúc ấy có thể bị nước nhấn chìm không?” Tống Hải Dương kéo tay Tống Vy hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Mẹ cũng không biết.”
Tống Hải Dương cúi mặt xuống, không hỏi nữa.
Tống Vy quay đầu nhìn người quản lý : “Đi thôi, đưa tôi đi dọc con sông này tiếp.”
“Vâng mợ chủ.” Người quản lý gật đầu.
Mấy người đi qua khu công nghiệp, đi tới bờ sông phía dưới, đi dọc theo bờ sông.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh