CHƯƠNG 1335
“Cô nói cũng đúng.” Trần Châu Ánh không còn cảm thấy áy náy sau khi được hai người trấn an.
Đúng, cũng không phải là cô chủ động ςướק đi, vậy thì tại sao phải tự trách mình.
“Được rồi, trợ lý Trình, mọi chuyện đã hoàn toàn được làm rõ, anh có thể đi làm việc khác trước.” Tống Vy nhìn Trình Hiệp nói.
Hạ Bảo Châu đứng dậy: “Mình đi với anh ấy.”
Tống Vy cười tủm tỉm nói: “Đi đi.”
Hai người tay trong tay rời biệt thự.
Trần Châu Ánh cũng đứng lên: “Vy Vy, tôi sẽ đến đồn cảnh sát một chuyến.”
“Cô muốn gặp Anna?” Tống Vy lập tức đoán được mục đích của cô.
Trần Châu Ánh khịt mũi: “Tôi muốn nói rõ với cô ấy một vài chuyện.”
“Vậy thì cô đi đi.” Tống Vy gật đầu đồng ý.
Trần Châu Ánh cũng rời đi.
Trong phòng khách của biệt thự lớn như thế này chỉ còn lại một mình Tống Vy.
Cô xem thời gian, ước chừng chuyến bay của Đường Hạo Tuấn đã đáp xuống rồi, vì vậy cô cầm điện thoại di động gọi cho anh.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, giọng nói mệt mỏi của Đường Hạo Tuấn truyền đến: “Alo?”
“Ông xã, anh không nghỉ ngơi trên máy bay sao?” Tống Vy cau mày không vui hỏi.
Đường Hạo Tuấn xoa mày, bước ra khỏi sân bay, lên xe do người quản lý phái tới: “Không phải, tập đoàn gửi một số tài liệu cần anh đích thân xử lý nên hơi bận.”
“Sao mà vậy được, bây giờ ở trong nước là ban ngày, chắc chắn anh lại không nghỉ ngơi rồi.” Tống Vy thở dài.
Đường Hạo Tuấn biết cô đang quan tâm anh, môi mỏng khẽ cong lên: “Đừng lo lắng, đợi anh đến bệnh viện thăm dì Vương xong thì anh sẽ nghỉ ngơi một lát.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Nói rồi đấy, nếu không thì em sẽ đích thân gọi cho bên tập đoàn để điều tra tình hình của anh.” Tống Vy khịt mũi.
Ý cười trong mắt Đường Hạo Tuấn càng ngày càng đậm: “Được.”
Tống Vy nghe thấy lời anh đáp mới hài lòng cười: “Mà này, bây giờ anh đi bệnh viện hả?”
“Ừ, đi thăm dì Vương trước.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Được rồi, vậy anh đi thăm dì Vương xong thì về nói với em tình hình của dì Vương nhé, em cũng rất lo lắng cho dì ấy.” Tống Vy thở dài.
Dì Vương là một người lớn tuổi rất tốt bụng, đối xử với cô và hai đứa bé thì không có gì phải nói.
Bây giờ dì Vương xảy ra chuyện, trong lòng cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Anh sẽ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Sau khi hai người nói một vài chuyện khác, thì cúp máy.
Tuy nhiên, đúng lúc Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống thì điện thoại lại vang lên.
Lần này, là người quản lý tập đoàn gọi đến, vẻ mặt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc, người quản lý Duy Tâm vừa liên lạc với tôi, nói rằng Duy Tâm cũng đã bị lục lọi lung tung, có vẻ cũng đang tìm thư chuyển nhượng cổ phần Duy Tâm.” Người quản lý trả lời.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh