CHƯƠNG 1320
Chủ yếu là họ vừa rồi toàn giám thị phòng trang điểm của người mẫu nữ, cho nên Đường Hạo Tuấn đương nhiên không tiện tới, chỉ có thể cùng hai đứa bé ở phòng nghỉ.
Lúc này, Tống Vy đương nhiên phải đến phòng nghỉ tìm họ.
Rất nhanh đã đến nơi.
Vệ sĩ canh cửa trực tiếp mở cửa cho cô.
Lúc Tống Vy đi vào, hai đứa bé đã nằm ngủ trên sofa, Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp kẻ ngồi người đứng, đang bàn bạc gì đó, nhìn thấy cô vào, lập tức dừng cuộc trò chuyện.
“Mợ chủ.” Trình Hiệp gật đầu chào hỏi cô.
Tống Vy cười đáp lại.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy, đỡ cô tới vị trí mình ngồi: “Sao tự dựng lại tới, không phải trình diễn sắp bắt đầu rồi sao?”
“Em và Châu Ánh giám thị được người có lòng riêng.” Tống Vy đáp.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Ai?”
“Là Anna và Lase, họ ra tay với lễ phục và trang sức giả chúng em cố ý đặt bên ngoài, nhưng vì góc ૮ɦếƭ, camera giám sát không tới nên chúng em không biết họ rốt cuộc đã làm gì, cũng không dám lấy ra xem, lỡ có độc gì đó thì không tốt, cho nên em mang tới, muốn nhờ anh tìm người giám định một chút.”
Nói rồi, Tống Vy đặt túi lên bàn trước mặt.
Đường Hạo Tuấn nhìn sang Trình Hiệp.
Trình Hiệp lập tức gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi đi tìm người giám định ngay.”
“Đợi chút.” Tống Vy gọi anh ta lại.
Anh ta dừng bước: “Mợ chủ còn có gì căn dặn sao?”
“Anh kêu người khác làm đi, trình diễn của Bảo Châu sắp bắt đầu rồi, đây là lần trình diễn đầu tiên của cô ấy kể từ khi hai người qua lại, tôi nghĩ anh cũng không muốn bỏ lỡ đi?” Tống Vy như cười như không nhìn máy ảnh kỹ thuật số treo trước иgự¢ anh ta.
Đường Hạo Tuấn nhướn mày.
Thì ra là vậy.
Anh còn rất tò mò sao Trình Hiệp lại đeo máy ảnh, nhưng dù có tò mò, nhưng anh trước nay không hỏi chuyện riêng của người khác, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Trình Hiệp không nghĩ tới tâm tư của mình lại bị Tống Vy nhìn ra, có chút ngại ngùng gãi đầu, mặt cũng đỏ lên.
Tống Vy cười khẽ: “Anh đi dặn dò người khác đi, làm xong rồi thì đến chỗ trình diễn, Châu Châu xuất hiện cuối cùng, anh hẳn sẽ không bỏ lỡ.”
“Tổng giám đốc.” Trình Hiệp nắm chặt tay, căng thẳng lại mong đợi nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Mặc dù mợ chủ kêu anh ta làm vậy, nhưng ông chủ của anh ta suy cho cùng vẫn là tổng giám đốc.
Anh ta cũng phải có được sự đồng ý của tổng giám đốc thì mới dám làm theo.
Đường Hạo Tuấn nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tống Vy, lại nhìn ánh mắt hi vọng của Trình Hiệp, xoa huyệt thái dương: “Nghe lời mợ chủ đi.”
“Cảm ơn tổng giám đốc, cảm ơn mợ chủ.” Trình Hiệp kích động, vội cảm ơn Đường Hạo Tuấn và Tống Vy.
Tống Vy cười cười: “Được rồi, anh nhanh đi đi.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh