Chương 1312

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 1312

“Có gia đình muốn nhận nuôi Lâm Đông Đông.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

Tống Vy ngạc nhiên, trố mắt nhìn anh: “Nhận nuôi? Trong thông tin cá nhân của Lâm Đông Đông ghi rõ cha vẫn còn sống, không nằm trong danh sách nhận nuôi cơ mà, bên nhà trẻ mồ côi không nói cho họ biết sao?”

Đường Hạo Tuấn vội hỏi Trình Hiệp vấn đề này.

Trình Hiệp giải thích: “Viện trưởng đã nói với họ rồi, nhưng viện trưởng giải thích rằng trước mắt cha của Lâm Đông Đông đang trong tù, hơn nữa hình như cũng không có ý định đón Lâm Đông Đông trở về sau khi ra tù, nên viện trưởng hy vọng sẽ có người nhận nuôi Lâm Đông Đông, vì vậy mới để tên Lâm Đông Đông vào trong danh sách có thể nhận nuôi.”

“Sao viện trưởng lại biết Lâm Quốc Thần không có ý định đón Lâm Đông Đông về nuôi dạy sau khi ra tù?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.

Tống Vy cũng rất tò mò.

Trình Hiệp thở dài: “Khoảng thời gian trước, Lâm Đông Đông một hai đòi gặp cha, sau đó viện trưởng bèn dẫn nó tới nhà tù thăm Lâm Quốc Thần, viện trưởng vốn định nương chuyện này đánh thức Lâm Quốc Thần, khuyên ông ta ở trong đó cố gắng cải tạo cho tốt, tranh thủ lập công, vậy thì có thể ra trước thời hạn, đón Lâm Đông Đông đi, nhưng Lâm Quốc Thần từ chối, ông ta…”

“Nói thẳng!” Đường Hạo Tuấn không vui ra lệnh.

Dong dong dài dài, làm người ta cồn cào hết cả lên.

Trình Hiệp vội vàng trả lời: “Lâm Quốc Thần nói Tô Thu đã ૮ɦếƭ, di sản của Tống Huy Khanh cũng sẽ chẳng tới phiên anh ta, nhà và xe mà Tô Thu cho anh ta lúc trước, bởi vì cũng là tài sản của Tống Huy Khanh nên đã bị viện pháp luật cưỡng chế tịch thu, bây giờ Lâm Quốc Thần là kẻ nghèo rớt mồng tơi, nhưng ông ta có nhan sắc, định sau khi ra tù sẽ câu một lão phú bà, nên không muốn mang theo cục nợ như Lâm Đông Đông.”

Nghe đến đây, khóe miệng Tống Vy giật liên hồi: “Lão phú bà… ông ta nghĩ được tới đó cũng hay thật!”

Nhưng điều khiến cô cảm thấy thổn thức đó là, tình cảm Lâm Quốc Thần dành cho Lâm Đông Đông lại mỏng manh tới vậy.

Lúc trước, ở bệnh viện, cô còn tưởng Lâm Quốc Thần thích Lâm Đông Đông lắm, nhưng bây giờ cô mới hiểu, dù là con ruột thì sao chứ, không có tiền, tình thân cũng chẳng là cái đinh gì.

Cũng phải thôi, trước giờ cô chưa từng nghe thấy Lâm Quốc Thần hỏi thăm về Tống Huyền.

Dù là Tô Thu thì cũng mở miệng hỏi được vài lần, nhưng Lâm Quốc Thần thì đến một câu cũng không. Đáng lẽ từ lúc đó cô phải nhận ra là Lâm Quốc Thần là một kẻ vô cùng ích kỷ, lúc có tiền, ông ta có thể bố thí cho mọi người chút tình thân, nhưng khi không có đồng xu cắc bạc nào, tình thân chính là chướng ngại vật với anh ông ta.

Ông ta chỉ hận không thế đá bay mọi thứ, tránh cho tài lộ của ông ta bị chặn.

“Chuyện về Lâm Đông Đông, em cảm thấy thế nào?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Tống Vy xoa huyệt thái dương, nói: “Nếu mai mốt Lâm Quốc Thần muốn đi câu phú bà, không định nuôi dưỡng Lâm Đông Đông, chi bằng để người khác nhận nuôi thằng bé đi. Nếu không đi theo một người cha như vậy, nó cũng chịu khổ mà thôi, nhưng lúc nhận nuôi nhớ bảo viện trưởng nói ý định của Lâm Quốc Thần cho Lâm Đông Đông biết, sau đó để Lâm Đông Đông tự quyết định xem muốn đi theo gia đình nhận nuôi nó hay là tiếp tục ở lại chờ Lâm Quốc Thần.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn vuốt cằm.

Tống Vy nghĩ tới điều gì, nói thêm: “Đúng rồi, nhớ dặn Trình Hiệp điều tra sơ về gia đình muốn nhận nuôi Lâm Đông Đông, nếu là người tốt, vậy thì không sao, còn nếu là người xấu, nhất quyết không thể để họ nhận nuôi Lâm Đông Đông, mặc dù em không có chút tình cảm nào với đứa bé này, nhưng là một người mẹ, em không muốn nhìn một đứa nhỏ chẳng lớn hơn Hải Dương bao nhiêu phải chịu khổ.”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc