Chương 1241
Tống Huyền bỗng hét lên sau lưng cô, tiếng hét đầy uất hận: “Tống Vy, cô đợi đó cho tôi, cô hại ૮ɦếƭ mẹ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu, cho dù không thoát ra được, tôi cũng sẽ tìm cách kéo cô xuống địa ngục…”
Tống Vy dừng chân, sau đó quay lại nhìn Tống Huyền: “Thật sao? Vậy thì tôi sẽ đợi, nhưng trước khi cô kéo tôi xuống địa ngục, tôi sẽ cho cô cảm nhận một chút thế nào là địa ngục. Các người dạy dỗ cô ta cho tốt, nhất là cái miệng của cô ta.”
“Vâng.” Vệ sĩ đang giữ chặt Tống Huyền đáp lại một tiếng.
Tống Vy xoay người bước ra khỏi phòng.
Sau khi đi ra ngoài, cô vẫn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tống Huyền ở đằng sau.
Đủ thấy hai vệ sĩ kia đang thực hiện một hình phạt vô nhân tính với Tống Huyền.
Nhưng đây là điều mà Tống Huyền xứng đáng nhận được.
Cô đến đây nói cho Tống Huyền biết tin Tống Huy Khanh đã ૮ɦếƭ là vì cô nghĩ Tống Huy Khanh từng thật lòng yêu thương Tống Huyền, ông ta ૮ɦếƭ, cô không thể không nói với Tống Huyền.
Cứ tưởng Tống Huyền sẽ thấy buồn, nhưng không ngờ cô ta lại không có một chút cảm xúc nào, thậm chí còn không cảm thấy Tống Huy Khanh ૮ɦếƭ là chuyện gì quá ghê gớm.
Tống Huyền chỉ quan tâm đến Tô Thu, cho dù cô ta hận Tô Thu, cho dù khi còn nhỏ Tô Thu có đối xử tệ bạc với cô ta thì bà ta cũng là mẹ ruột của Tống Huyền. Cho nên khi nghe tin Tô Thu ૮ɦếƭ, Tống Huyền đã rất kích động.
Nhưng đối với Tống Huy Khanh, Tống Huyền lại không có một chút cảm xúc nào ngoại trừ cú sốc lúc đầu.
Cô ta không quan tâm đến cái ૮ɦếƭ của Tống Huy Khanh, cho dù Tống Huy Khanh có yêu thương cô ta thế nào thì cô ta cũng không quan tâm, bởi vì Tống Huy Khanh không phải là ba ruột của cô ta.
Đây gọi là vô ơn, lấy oán báo ơn.
Tống Vy đứng trước thang máy hít sâu một hơi, thầm tự giễu trong lòng.
Tống Huy Khanh, ông nhìn đi, đây chính là đứa con gái ông yêu thương hơn 20 năm đấy.
Ding, cửa thang máy mở ra.
Tống Vy cau mày bước vào trong.
Vừa vào trong, điện thoại đổ chuông.
Nhưng sau hai hồi chuông, điện thoại tự động cúp máy vì trong thang máy không có tín hiệu.
Nhưng cô vẫn nhìn thấy tên người gọi.
Sau khi ra khỏi thang máy, Tống Vy gọi lại: “Alo, Hạo Tuấn.”
“Em đi gặp Tống Huyền rồi?” Giọng nói trầm ấm của Đường Hạo Tuấn truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tống Vy ừm một tiếng: “Sao anh biết?”
“Hải Dương nói với anh.” Đường Hạo Tuấn đang đứng trước bia mộ của Đường Mãnh.
Hôm nay là tang lễ của Đường Mãnh.
Tuy nói là tang lễ nhưng lại không mời ai đến dự, anh chỉ bảo Trình Hiệp mang tro cốt của Đường Mãnh ở nhà tang lễ về rồi chôn ở ngôi mộ mà ông ta đã mua lúc còn sống.
Tro cốt Đường Mãnh đã được chôn cất xong, lúc này đang dựng bia.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh