CHƯƠNG 1172
Tống Vy mỉm cười: “Bà Lý yên tâm. Ông xã tôi không trách bà. Dù sao lúc đó bà cũng bị uy Hi*p, nhưng tôi hi vọng sau này khi xét xử Lâm Giai Nhi thì bà có thể ra tòa làm chứng.”
“Chắc chắn.” Bà Lý gật đầu lia lịa.
Tống Vy lại cười lần nữa: “Vậy làm phiền bà Lý rồi, tạm biệt.”
Dứt lời, cô quay người nối gót theo sau Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đang đứng bên cạnh xe chờ cô.
Thấy Tống Vy bước tới, anh túm cổ tay cô rồi kéo cô vào trong иgự¢, ôm thật chặt: “Anh vẫn luôn cho rằng hung thủ thứ hai là đối thủ làm ăn của ba mẹ, lại chẳng ngờ là Lâm Giai Nhi.”
Trước kia, anh từng nghĩ rằng hung thủ thứ hai không chỉ có một người mà là một nhóm.
Không ngờ lại là Lâm Giai Nhi chỉ mới mười tuổi.
“Đúng vậy, có ai ngờ được đâu. Mười tám năm trước Lâm Giai Nhi mới bao nhiêu tuổi chứ? Ai ngờ một đứa bé mười tuổi lại có âm mưu thâm độc, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.” Tống Vy vỗ lưng anh để an ủi.
Đường Hạo Tuấn càng ôm Tống Vy chặt hơn: “Hiện giờ anh rất hận bản thân.”
“Hả?” Tống Vy ngước đầu nhìn anh: “Vì sao?”
“Từ nhỏ anh đã nhận được nền giáo dục thiên tài, không ở bên cạnh ông nội thì cũng ra nước ngoài, hiếm khi ở bên cạnh ba mẹ. Lâm Giai Nhi được mẹ nhận làm con gái nuôi, nguyên nhất lớn nhất là do cô ta thường đến chơi, khiến mẹ cảm nhận được niềm vui sướng khi làm mẹ. Sau này khi ba mẹ anh qua đời, Lâm Giai Nhi cũng thường xuyên qua nhà họ Đường, cũng từ lúc ấy, quan hệ giữa anh và cô ta mới sâu sắc hơn.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Sau đó thì sao?” Tống Vy nhắm mắt lại, làm một người nghe chân thành.
“Lâm Giai Nhi thường kể với anh rằng ba mẹ đối xử tốt với cô ta như thế nào, cô ta lại nhớ nhung ba mẹ ra sao, anh cho rằng cô ta rất thương ba mẹ anh nên mới dần chấp nhận cô ta, cũng biết ơn lúc anh vắng mặt, Lâm Giai Nhi đã ở bên cạnh làm bạn với họ.”
“Thế nên anh mới cứu Lâm Giai Nhi lúc cô ta gặp tai nạn xe. Dù cô ta làm người thực vật mười năm cũng không từ bỏ mà tìm cách cho cô ta tỉnh lại, sau khi tỉnh cũng đối xử tốt với cô ta à?” Tống Vy hỏi.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng vậy. Anh tốt với Lâm Giai Nhi là hoàn toàn do nể mặt ba mẹ. Nhưng anh không ngờ Lâm Giai Nhi lại là một trong những kẻ hại ૮ɦếƭ họ. Những điều tốt đẹp anh làm như trò hề, thậm chí anh cảm thấy thật có lỗi với ba mẹ.”
Cảm nhận được sự tự trách và áy náy của người đàn ông, lòng Tống Vy cũng khó chịu theo.
Cô dụi vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh: “Không thể trách anh được, anh không biết mà. Em tin ba mẹ cũng sẽ không trách anh đâu. Cùng lắm thì chờ chúng ta bắt được Lâm Giai Nhi rồi đi xin lỗi họ. Chắc chắn họ sẽ tha thứ cho chúng ta mà.”
Đường Hạo Tuấn xoa đầu cô: “Chỉ mong là vậy.”
Trước mắt vẫn chưa biết Lâm Giai Nhi trốn ở đâu, mãi mà không tìm được.
Anh tin chắc có người giúp cô ta, nếu không dựa vào một mình Lâm Giai Nhi thì không trốn lâu được như thế.
Cũng chẳng biết kẻ kia là ai, không thể nào là nhà họ Cố được. Gia đình đó hiện giờ đã sắp sụp đổ, hoàn toàn không thừa hơi lo lắng cho một người họ hàng sắp có chuyện.
Thế nên người giúp đỡ Lâm Giai Nhi chắc chắn là một người khác. Là ai đây?
Đường Hạo Minh hay người nào khác?
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh