Tống Vy càng thêm ௱ôЛƓ lung nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Uống canh gà xong, cô cũng chuẩn bị xuất viện.
Dì Vương đã rời khỏi bệnh viện trước, Tống Vy lại không vội đi.
Cô muốn sang khoa thần kinh chào hỏi Kiều Phàm mấy câu, dẫu sao tới cũng đã tới rồi.
Nhưng không may Kiều Phàm lại không ở phòng khám, cô hỏi y tá mới biết anh ta đã đến phòng bệnh tái khám cho một cô gái họ Lâm rồi.
“Cô gái họ Lâm, là Lâm Giai Nhi ư?” Tống Vy khẽ lẩm bẩm.
Trong lòng cô rất tò mò về cô gái họ Lâm này, còn có cả kích động muốn gặp mặt nữa.
Thực tế là cô đã làm như vậy.
Sau khi hỏi thăm được số phòng của Lâm Giai Nhi, cô lập tức đi đến khu điều trị nội trú của khoa thần kinh.
Khi cô đi đến phòng bệnh Lâm Giai Nhi, may thay cửa phòng đang mở.
Tống Vy đứng bên ngoài cũng có thể thấy hết đại khái tình hình bên trong.
Kiều Phàm mặc áo blouse trắng, tay cầm đèn pin nhỏ khám cho cô gái ngồi trên giường bệnh.
Bởi vì cô gái kia cúi đầu cho nên Tống Vy không thể nhìn thấy gương mặt của cô ta, chỉ thấy cô ta không có tóc, đỉnh đầu bóng loáng có vài vết sẹo phẫu thuật xấu xí tựa như con rết khiến cho người nhìn vào đều sợ hãi run rẩy, khắp người đều nổi da gà.
Nếu gặp phải người nhát gan, sợ rằng đã bị dọa kêu thét lên.
Mặc dù Tống Vy cũng thấy sợ, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến người bên trong nên cô phải lấy hai tay che miệng lại, mới có thể khiến bản thân không phát ra âm thanh.
Một lát sau, hình như Kiều Phàm đã kiểm tra xong, anh ta tắt đèn pin, xoay người lại liền thấy Tống Vy đang đứng ngoài cửa.
Đáy mắt anh ta thoáng hiện lên tia kinh ngạc, ngay sau đó lại mỉm cười đi tới: “Tiểu Vy, sao em lại tới đây?”
“Tôi tới thăm anh” Tống Vy cũng cười trả lời.
Cô không định nói cho anh ta biết chuyện mình vì bị thương nên mới phải vào viện.
Nếu không anh ta chắc chắn sẽ lại hỏi lung tung này kia, lo lắng hết cả nửa ngày.
“Vậy ư? Tốt quá! Nhưng em đến phòng làm việc của tôi đợi chút nhé, tạm thời tôi chưa đi được” Kiều Phàm quay đầu nhìn về sau, như ám chỉ nói.
Tống Vy mấp máy môi, vừa định nói mình sẽ đợi ở đây thì sau lưng Kiều Phàm lại vang lên một giọng nữ tuy yếu ớt nhưng lại vô cùng dịu dàng: “Bác sỹ Kiều, là bạn anh à?”
Kiều Phàm trả lời: “Đúng vậy.” “Nếu bạn anh không ngại, vậy cứ đi vào đây ngồi một lát đi” Người phụ nữ khẽ cười nói.
Mắt Tổng Vy sáng lên, cô lập tức đáp lời: “Dĩ nhiên không ngại!” Mục đích cô tới đây hôm nay chính là muốn xem Lâm Giai Nhi trông như thế nào.
Bây giờ Lâm Giai Nhi chủ động mời cô, sao cô lại từ chối chứ?
Nhìn dáng vẻ vui sướng của Tổng Vy, Kiều Phàm chắc hẳn cũng đã đoán được suy nghĩ của cô.
Nụ cười trên môi anh ta chợt tắt, đôi mắt sau mắt kinh không còn vẻ dịu dàng thanh nhã như trước nữa mà hơi lộ ra vẻ lạnh lùng.
Tổng Vy không hề phát hiện những điểm này, cô vượt qua anh ta bước vào phòng bệnh, đi thẳng tới trước giường bệnh.
Lần này cuối cùng cô cũng nhìn rõ gương mặt của Lâm Giai Nhi.
Nói thật, gương mặt rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, không khó để nhìn ra trước khi bị bệnh, cô ta nhất định là một mỹ nhân.
Nhưng bây giờ vì phải chịu đựng đau đớn bệnh tật ђàภђ ђạ lâu ngày cho nên da đã vàng sạm, hốc mắt trũng sâu, gò má nhô cao.
Cho dù cô ta đội bộ tóc giả tinh xảo cũng không xinh đẹp hơn là bao, nhưng khí chất cả người lại vô cùng cao quý ưu nhã.
“Cô Lâm, xin chào.
Tôi là Tống Vy, bạn của Kiều Phàm” Tống Vy thu lại ánh mắt quan sát của mình, giơ tay ra với Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi cũng giơ bàn tay gầy như que củi lên, nắm lấy tay cô.
Nhìn thấy bàn tay xấu xí của mình và bàn tay mảnh mai trắng như ngọc của người phụ nữ trước mặt, Lâm Giai Nhi hơi cụp mắt, trong lòng không khỏi nổi lên một tia đố kỵ nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhanh tới mức không để cho bất kỳ ai phát hiện ra.